Phi Nhi bị ai đó đẩy ra rồi nghe thấy tiếng đánh nhau mới hoàn hồn, cô vội chạy đến kéo Tuấn Thiên dừng lại.
- Anh đang làm cái gì thế hả?- Cô giận dữ nhìn anh quát lớn.
Tuấn Thiên nhìn thấy cô tức giận thì nhanh chóng hạ nắm đấm xuống.
Gã đàn ông vừa rồi lúc anh đánh anh ta, anh ta vô tình cúi xuống hiện lên vết xăm sau ót, hình xăm rất quen nhưng anh cũng chẳng còn thì giờ mà hồi tưởng chỉ biết tiến đễn túm cổ áo hắn lên tiếp tục đấm.
- Cô quen hắn sao?- Tuấn Thiên khó chịu đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, mặt cũng vì bị đấm làm cho méo mó.
- Phải.- Cô đứng ra che chắn cho Peter, chỉ sợ người đàn ông trước mắt tiếp tục mất kiểm soát làm anh ấy bị thương.
– Peter, anh có sao không? Tôi đưa anh đến bệnh viện?- Cô ân cần đỡ anh dậy, ánh mắt lo lắng hỏi han nhưng chỉ thấy anh cúi mặt lắc đầu.
Phi Nhi giận dữ trừng mắt liếc xéo Tuấn Thiên, nói: “ Anh còn không mau xin lỗi anh ấy.”
- Cô với hắn rốt cuộc có quan hệ gì?- Tuấn Thiên túm chặt lấy tay cô kéo cô gần về phía mình rồi hỏi.
Anh giận dữ khi thấy cô quan tâm đến hắn, tay của anh cũng bị thương mà, sao cô không hỏi.
Anh thừa nhận anh đang ghen, anh ghen với tất cả gã đàn ông được cô chăm sóc và yêu thương.
- Anh ấy là gì của tôi? Liên quan gì đến anh,… anh buông tay tôi ra đừng quên tôi bây giờ còn độc thân nhưng anh thì không.
Mà tôi cũng nói luôn anh là bố của An An, tôi hi vọng anh hãy vì nó là con anh mà quan tâm đến con một chút, chỉ cần anh làm như vậy là tôi biết ơn anh lắm rồi- nói rồi cô hất mạnh tay anh ra, quay sang định đưa Peter đi đến bệnh viện.
- Đứng lại… Hai người mau đứng lại cho tôi.- Tuấn Thiên giận dữ chạy ra ngăn đường đi, anh dường như vì ghen tuông làm mù quáng, ánh mắt hiện lên cả tia máu, mở miệng cười lạnh nói: “ Mạc Phi Nhi, tôi thật quá xem thường cô rồi.
Hóa ra cô đưa thằng bé cho tôi để cô có thể thỏa sức ong bướm của mình, thích dắt ai về nhà cũng được phải không? Sao hả, hắn cho cô bao nhiêu? Cô muốn bao nhiêu thì lên giường với tôi?”
- Hàn Tuấn Thiên, anh quá đáng vừa thôi…- Cuối cùng Phi Nhi cũng không thể kìm ném mà cho anh một cái tát thật mạnh.
Tuấn Thiên cảm thấy bên má nóng hổi mới biết mình đã lỡ lời, anh chỉ biết chết lặng nhìn cô dìu hắn lên taxi rồi mất hút.
Sao lại có taxi ở đó, tại sao lại đi nhanh như vậy.
Cô lạnh lùng bước đi mà không ngoảnh mặt nhìn anh lấy một lần.
Tuấn Thiên ngồi trong quán bar uống hết chén này đến chén khác, đầu óc choáng váng nhưng nội tâm vẫn rất tỉnh táo.
Phi Nhi, sao cô ấy có thể dễ dàng chi phối anh như vậy? Rốt cuộc quan hệ của họ là gì? Anh hi vọng quan hệ của họ là gì? Đáp án đã thường trực trong đầu nhưng chỉ là anh không muốn thừa nhận.
Anh biết anh đã yêu cô, anh muốn cũng cô một chỗ… nhưng trong lòng lại canh cánh về Uyển Nhi, cô ấy như vậy anh sao có thể buông tay.
Anh phải làm sao bây giờ, kiểu gì cũng có người vì anh mà phải tổn thương, anh không muốn điều đó.
- Anh yêu, có chuyện gì khổ tâm sao? Tối nay để em an ủi anh nhé.- Một cô gái tóc nhuộm đỏ ăn mặc hở hang lả lướt đến ngồi bên cạnh anh, cố tình khều chân mình vào chân anh, ánh mắt quyến rũ gợi tình.
- Cô muốn gì?- Tuấn Thiên khó chịu nhướng mày, tâm trạng anh đang không tốt, rất ghét bị làm phiền.
- Muốn gì đâu, em mời anh một li.- Nói rồi đưa cho anh một cốc rượu.
Tuấn Thiên nhăn mày từ chối, anh vừa rồi đã đánh đồng Phi Nhi với hạng phụ nữ này sao, Hàn Tuấn Thiên mày điên rồi…
- Anh yêu, đi đâu vậy…- cô ta tiếc nuối gọi theo, món hàng như vậy thật không nỡ đánh mất.
Tuấn Thiên quay lại mỉm cười: “ Về nhà”
- Phi … Nhi… Mạc… Phi… Nhi…Phi Nhi, Phi Nhi, Phi Nhi, Phi Nhi, mở cửa.
Anh sai rồi, xin lỗi em.
Xin lỗi.
Xin lỗi.
Xin lỗi em- Tuấn Thiên điên loạn gõ mạnh vào cửa, muốn dồn hết tức giận vào cánh cửa này.
Phi Nhi ngồi trong phòng chán nản bịt chăn kín mít, bây giờ lại có chuyện gì nữa đây.
Cô chỉ muốn ngủ anh ta cũng không cho cô được yên.
- Này, anh kia, anh biết mấy giờ rồi không? Biến đi không tôi gọi cảnh sát đấy.-người hàng xóm bên cạnh ló đầu ra quát mắng.
Tuấn Thiên lờ mờ nhìn rồi bật cười nói: “ Tôi không đi, đây là nhà của tôi, vợ tôi