Tuấn Thiên thấy cô trả lời thì lại cười ngây ngốc, giọng bông đùa: “ Em chưa ngủ sao? Rốt cục cũng nói chuyện với anh rồi.
Anh cứ tưởng em sẽ không nói chuyện với anh nữa cơ.
Ngoan, ngủ thôi.” Anh kéo chăn lên cho cô rồi đưa tay ôm lấy cô thật chặt, lưng cô dường như dán chặt lên người anh, cô có thể cảm nhận nhịp tim của anh đang đập, anh đang kìm nén cái gì sao.
Tuấn Thiên co ro nằm cạnh cô, cái chăn đơn này bé quá, anh để lộ lưng ra ngoài nên không sao ngủ được.
Bỗng bên lưng cảm thấy âm ấm, Phi Nhi kéo chăn phía mình sang cho anh, giúp anh che đi cái lưng đang nhô ra ngoài.
Tuấn Thiên sung sướng ôm cô vào lòng thì thào: “ Em nhường chăn cho anh, để anh ủ ấm em nhé.” – Nói rồi vòng tay kéo cô ôm chặt vào lòng mình, vui vẻ mỉm cười.
Phi Nhi khẽ hừ lạnh rồi cũng kệ anh ôm, cô cũng không muốn vì làm anh hùng rơm mà chết rét đêm nay.
Phi Nhi tỉnh dậy khi cơn đói đã lên đến đỉnh điểm.
Cô lười biếng lăn lộn trên giường nhưng lại quên mất mình đã trở lại căn hộ của mình, quên mất chiếc giường mình đang nằm bây giờ đâu còn là chiếc giường rộng lớn trong phòng cô bên Mạc gia.
Vì thế mà cô lăn một đường tuyệt đẹp xuống nền nhà, đầu vì cụng vào tủ mà đau đớn.
Cô kêu thất thanh như bị ai bịt mũi: “ Á… á … cứu mạng.”
Tuấn Thiên nghe thấy tiếng động thì vội vàng xông vào.
Cả người anh đang mặc chiếc tạp dề màu hồng nơ của cô, trên tay còn cầm cả muôi.
Phi Nhi xoa đầu nhìn bộ dạng khôi hài của anh.
Chỗ đau trên đầu cũng nhanh chóng biến mất, cô mím môi ngăn mình không cười.
Người đàn ông ngày thường luôn lịch lãm trong bộ đồ công sở hôm nay lại mặc tạp dề của cô, còn nấu cơm nữa.
.
||||| Truyện đề cử: Thí Thiên Đao |||||
Tuấn Thiên sau khi xác định cô không sao mới quay lại phòng bếp.
Phi Nhi uể oải bước vào phòng tắm rồi đi ra phòng bếp.
Cô vốn nghĩ phòng bếp bây giờ sẽ bừa bộn bẩn thỉu nào ngờ mới bước vào cô bị ngay bàn ăn đầy ắp đồ ăn làm cho giật mình.
Cô bất ngờ ngồi xuống: “ Anh mua gì lắm thế.
Ăn cũng đâu hết.”
Tuấn Thiên “đảm đang” bê món cuối ra bàn, anh tháo tạp dề rồi ngồi xuống:
- Em không thể ảo tưởng về anh một chút được à.
Thôi chắc trí tưởng tượng của em không tốt.
Để anh nói với em, chỗ này là anh tự nấu hết.
Dù sao anh ăn nhờ ở đậu nhà em lâu rồi, đây coi như chút lòng thành của anh đi.
Thêm nữa đây là lời xin lỗi của anh vì chuyện hôm qua, anh xin lỗi em.
Phi Nhi cố tình không để ý đến lời anh nói.
Quả thực mấy lời hôm qua cô cũng không để bụng.
Cô biết anh làm vậy cũng vì lo lắng cho cô thôi, nghĩ thế nên cô không để tâm mấy nhưng xem ra anh lại rất để tâm đến nó.
Cô cũng nên hành hạ anh một chút.
Cô giả bộ miễn cưỡng nhét mấy món đồ vào miệng.
Không phải chứ, anh nấu ăn ngon hết mức.
Người khác ăn còn tưởng đây là mấy món của đầu bếp.
Phi Nhi là người vốn thẳng tính, ngon cô sẽ khen chứ không làm trái lòng mình.
Đặc biệt là cô luôn thừa nhận tài năng của người khác.
Cô vui vẻ ăn từng món của anh, khuôn mặt rạng rõ hạnh phúc khi được ăn đồ ngon trông thêm phần hồng hào.
Tuấn Thiên yêu chiều lấy vụn bánh mì từ mép cô rồi thản nhiên nhét vào mồm mình.
Hành động vô tình của anh làm Phi Nhi ngượng đến chín mặt.
Trước giờ kể cả khi tình cảm hai người tốt nhất anh cũng chưa từng thân mật như vậy.
Tuấn Thiên lại không mấy để ý đến hành vi vừa rồi, anh vui vẻ thưởng thức bữa sáng cũng cô.
Tay nghề của anh vẫn không thuyên giảm thật may quá.
Nấu cho cô bữa sáng hôm nay anh không nói với cô biết, còn một nguyên nhân nữa, anh muốn cô ăn thêm một chút dạo này cô gầy đi nhiều quá.
Tối qua ôm cô mà anh cảm thấy rất xót xa.
5 giờ chiều, giờ tan học của An An.
Bây giờ thằng bé không còn phải chờ mòn mỏi đề về nhà nữa.
Ngay khi cậu xuất hiện ở cổng là có người