Chương này cũng 7000 chữ nhé :)
---
Buổi sáng, tôi phát hiện ra mình đang ôm một cơ thể mềm nhũn, cảm thấy có chút không thích ứng, thần trí tự do phiêu du ở bên ngoài, não còn đang loading thế này là thế nào, hồn phách đã bị Oa Oa tỉnh ngủ tóm trở về.
Oa Oa nói: "Dao Tử, ngày hôm nay cũng phải cố gắng lên nhé." Sau đó thì nở nụ cười tràn ngập sức sống.
"Ừ." Tôi gật đầu, đứng dậy mặc quần áo, thu dọn đồ đạc rồi cùng cô ấy đi ra ngoài.
Trên đường đi, tôi vừa ăn cơm nắm vừa nói với Oa Oa: "Oa Oa, tớ sẽ dọn ra ngoài ở với cậu, sau này chúng ta thuận tiện chăm sóc cho nhau, hơn nữa ở bên ngoài cũng tự do hơn, về sau muốn làm cái gì cũng thuận tiện."
Oa Oa hỏi: "Như vậy cũng được sao?"
Tôi trả lời: "Quan trọng nhất là có người chăm sóc cho cậu, thêm một người thì thêm một điểm thuận tiện, huống chi về sau, cậu phải làm sao bây giờ?"
Oa Oa cúi đầu xuống nói: "Mình biết về sau sẽ rất phiền phức, Dao Tử, sau này mình sẽ về nhà, mẹ mình sẽ chấp nhận thôi, mẹ thương mình như vậy, coi như là đánh mình mắng mình, dù tức giận thế nào cũng sẽ thông cảm cho mình. Mình sẽ không tái làm phiền cậu nữa."
"Không có chuyện đó! Vì bạn bè mà không tiếc đi mạng sống là phẩm chất mà một con người cần có. Tớ chính là một công dân ưu tú hợp cách, vậy nên phẩm chất cần phải tích lũy cho thật tốt." Tôi vỗ vỗ lồng ngực của mình, để tăng thêm tính hiệu quả, suýt chút nữa vỗ luôn ra phần thức ăn chưa kịp tiêu hoá trong bụng.
Oa Oa nói: "Cậu thật là tốt, nếu như cậu là con trai thì mình đã thích cậu rồi."
Tôi đột nhiên cảm thấy thật khổ, câu nói này kỳ thực khiến cho lòng người đau đớn, có lẽ đối với cô gái kia mà nói, cho dù tôi có làm tốt, có yêu nàng, nàng có cảm động thì cũng chỉ đơn giản nghĩ rằng, nếu như tôi là một người con trai thì thật là tốt.
...
Đến trường học rồi, tôi vào học thẳng tiết 2, giờ sức khỏe nữ giới, một môn học nhàm chán tôi chọn đại, bình thường tôi đều đế thêm với mục đích chọc cười, buồn chán thì nằm ngủ, giáo viên cũng là một người hòa ái, đối với lũ trẻ trâu chúng tôi rất ư là chiếu cố, trong giờ tập trung luyên huyên bài hát ru ngủ, không nói ra mấy lời vô ích hùng tâm tráng trí gì. Vậy nên tôi cũng lẩn vào lớp dễ dàng. Thế nhưng tiết học ngày hôm nay, giáo viên đang giảng bài về kiến thức khi mang thai, thời điểm nghe đến đề mục này, tai tôi liền vểnh lên, nghe không sót câu nào, còn nghiêm túc ghi chú lại. Tôi hiện tại dường như có ý tứ như vậy, tôi muốn làm mẹ, không phải, là cha, cũng không đúng, tôi phát hiện ra vị trí của mình thực sự rất khó để đưa ra kết luận, có lẽ chỉ có thể nói tôi muốn dùng vị trí của mẹ nuôi để đi đảm nhiệm vai trò của một người cha.
Đứa nhỏ không phải là của tôi, cô gái kia cũng không phải là người tôi yêu, nhưng tôi vẫn nguyện ý đi làm tất cả, có lẽ cũng bởi tôi là một con người tràn đầy nghĩa khí. Oa Oa như bây giờ, tôi không thể buông tay cô ấy ra được. Thế nhưng, thực sự thì tôi biết, kỳ thực tôi cũng chỉ là cần một cái cớ để trốn tránh, trốn tránh khoảng thời gian trống không, nếu như tôi nhàn rỗi, tôi sẽ để cho dòng suy nghĩ của mình giống như một người điên, loanh quanh luẩn quẩn trong lòng, nói không chừng sẽ thành ra nhảy lầu mất. Thế nên, Oa Oa cần tôi, tôi cũng cần Oa Oa, cô ấy giúp tôi, dẫn dắt tôi đi qua đoạn thời gian này.
Một năm, và cũng có thể là mãi mãi, đứa nhỏ có lẽ sẽ trở thành trói buộc của tôi. Tôi không tính tới chuyện tương lai, hiện tại tôi chấp nhận vấn đề, nhưng tương lai mai sau có thể hay không tôi sẽ lùi bước? Tôi không biết rõ, cho nên hiện tại, khi mà ý chí cùng với sự nhiệt tình vẫn còn đang cháy bừng bừng, tôi phải chuẩn bị cho xong tất cả mọi thứ.
Hết giờ học, tôi liền dùng tốc độ còn cách 100m chạy về đích để vọt vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc, còn không quên mang theo cả laptop. Người trong ký túc xá đối với hành vi đột ngột của tôi rất nghi hoặc, Lưu Tuệ hỏi: "Cậu tính bỏ học à?"
Tôi trả lời: "Tớ dọn ra ngoài ở, mấy ngày này cám ơn mọi người đã chiếu cố."
"Nhưng mà sao lại đi nhanh như vậy, cậu còn chưa..."
"Tớ tìm được người sống chung rồi. Không phải, là bọn tớ ở chung." Tôi vội vã nói cho xong chuyện, tay phải xách một cái túi lớn, tay trái mang theo tập ghi chép, giống như là nông dân xuất phát về nhà.
Ở trên đường, lòng tôi tràn đầy nhiệt huyết, tôi cho rằng, ngày mai chỉ cần chúng tôi cùng nhau nỗ lực, cùng nhau cố gắng thì không có khó khăn nào là không thể vượt qua được, trường đuổi học, ngược lại chúng tôi không cảm thấy có cái văn bằng này thì có gì hay. Thời đại này muốn đi tìm việc thì chỉ cần có bằng trung cấp là được, tiền thì chỉ cần cố gắng đi kiếm là sẽ có. Mọi thứ đơn giản đơn thuần như vậy, cái ý tưởng ngây thơ đến buồn cười, tôi tự cho mình là vô địch, nghĩ sự vọng tưởng của mình có thể thay đổi được tương lai. Hai cô con gái rượu trong nhà, giờ nhớ lại, cảm thấy thời điểm đó chính mình ngây thơ đáng yêu đến thương cảm nực cười.
...
Thời điểm đi tới nhà Oa Oa, tay của tôi đã bị quai túi xách đè ra vệt đỏ, tôi leo một hơi lên lầu, Oa Oa đang ngồi ở kế bên cửa sổ, đờ đẫn nhìn bầu trời bên ngoài.
Tôi đi tới bên cạnh cô ấy, hỏi: "Oa Oa, ăn cơm chưa?"
Oa Oa lắc đầu, thần tình hơi mờ mịt, thật giống như một con búp bê vải mất đi linh hồn. Lúc đó tôi không để ý, cho rằng cô ấy chỉ là nhất thời không vui, bèn ngồi xổm xuống trước mặt cô ấy, hỏi lại: "Chúng ta cùng đi ăn cơm, được không?"
Oa Oa bảo trì một tư thế thật lâu, mới chậm rãi khôi phục lại, hướng về phía tôi, một lần nữa triển khai nụ cười, cô ấy đáp: "Ừ, đi ăn cơm thôi."
Đi ra bên ngoài mới biết được những món cơm kia rất đắt tiền, đồ ăn trường học về căn bản là tiện nghi nhất, chúng tôi ở bên ngoài tùy tiện ăn một bữa, bởi vì nghĩ đến chuyện tiền bạc nên ăn uống cũng phải dè sẻn, Oa Oa nói: "Bắt đầu từ ngày mai, hay là để mình làm cơm cho, như vậy chúng ta có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền."
Tôi kinh ngạc không thể tin được: "Oa Oa, cậu biết nấu cơm hả?"
Không phải tự tôi phát ra danh ngôn đâu, nhưng mỗi một người nữ sinh đều là xuất thân từ công chúa, ngay cả Diệp Tử hiền huệ cũng đã từng nói cho tôi biết, món ăn cô ấy biết nấu chỉ là cơm chiên trứng, thế nhưng cô ấy còn không có biết rõ là bỏ trứng vào trước hay đem cơm chiên lên trước, tự tôi thì thôi khỏi nói, món ngon nhất làm được chính là mì ăn liền. Nghĩ lại, nếu như Oa Oa làm cơm xảy ra vấn đề gì, thì chả phải là một xác hai mạng sao.
Oa Oa cười nói: "Từ nhỏ mẹ mình cũng ít khi ở tại nhà, cho nên mình phải tự đảm đương việc nhà, đường nhiên cũng phải học làm cơm. Dao Tử đừng coi thường mình như thế, mình rất mạnh đấy."
Tôi cũng chỉ đành tùy theo ý cô ấy, cùng lắm là sau này đóng gói đồ ăn trường. Đồ ăn trường tuy không ngon lắm, thế nhưng vẫn còn đủ dinh dưỡng, chí ít không cần phải lo có nuốt xuống được hay không. Cuối cùng, tôi còn xác nhận lại một lần: "Oa Oa, có thật là cậu biết nấu cơm không đấy?"
Oa Oa nói: "Sẽ không độc chết cậu đâu mà lo."
Chúng tôi đi ra chợ bán đồ cũ mua một cái nồi cơm điện mới 99%, 50 đồng, mới đầu ông chủ thét giá đúng 70 đồng không chịu hạ, Oa Oa mềm mỏng nói vài câu, ổng liền đồng ý ngay, quả nhiên đầu năm nay, loli là thiên hạ vô địch.
Tôi ôm nồi cơm điện cùng một đống lớn đồ gia vị và một túi gạo, chúng tôi bước trên con đường nhuộm bóng mặt trời về nhà.
Trên đường đi, mặt trời chiều to lớn chiếu ra một mảnh màu đỏ phía sau lưng chúng tôi, bầu trời giống như bị lửa nóng thiêu đốt, Oa Oa nói: "Dao Tử, khi còn bé mơ ước lớn nhất của mình là có một gia đình hoàn chỉnh, cùng với người con trai mình yêu tay trong tay về nhà. Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó là lại cảm thấy cảm động. Lúc nhỏ, mình không biết ba ba của mình là ai, nhưng mình cũng không oán trách hay hận mẹ, mẹ đã dành hết tình yêu thương cho mình, có đôi khi mình thậm chí còn nghĩ, kỳ thực không có ba cũng không sao, chỉ cần có mẹ là đủ rồi. Thế nhưng nếu như là con của mình, mình nghĩ có thêm một người cha thì sẽ càng thêm tốt hơn, nhưng mình lại không thể cho con bé điều đó. Nhưng mình cũng sẽ giống như mẹ, cố gắng làm tất cả những điều tốt nhất cho con bé."
Oa Oa lắc lắc đầu, mái tóc rung loạn lên, cô ấy chạy lên phía trước tôi, giang hai tay, giống như là muốn bay lượn.
Tôi nhìn cô ấy, gương mặt cô ấy lộ ra vẻ mộng ảo, giấc mơ của cô ấy giản đơn như vậy, chỉ là hiện thực phá hủy cô ấy, có lẽ nếu như hiện tại không xuất hiện đứa trẻ này, sau mấy năm nữa, Nghiêm Diệp sẽ lấy cô ấy, hai người bọn họ ở cùng một chỗ biết bao hạnh phúc, khi đó mới thật là khoảng thời gian chính xác cho tình yêu thăng hoa, thế nhưng hiện tại, đối với một cô gái giống như một đứa trẻ như Oa Oa mà nói, mọi việc hãy còn là quá sớm. Thế nhưng, hết lần này tới lần khác, cô ấy quật cường là vậy, không chịu lùi bước, tôi không thuyết phục nổi cô ấy, ngược lại lại bị cô ấy thuyết phục, việc tôi có thể làm bây giờ cũng chỉ có thể là chăm lo cho cô ấy.
Oa Oa nhảy chân sáo trên những ô vuông do đám trẻ vạch ra, thỉnh thoảng phát sinh những tiếng cười thích thú, nắng chiều kéo cái bóng thật dài trên con phố cũ, giống như là một bức tranh mãi mãi không phai màu. Tôi cảm thấy hình ảnh kia, thật giống như bầu trời ráng đỏ bị lửa nóng thiêu đốt, ký ức dường như không thể xóa nhòa. Tôi tưởng tượng có tiếng đàn vi-ô-lông-xen từ từ lôi kéo, trầm thấp thư giãn, cuối cùng sẽ ở thời điểm an tĩnh nhớ tới cô ấy, nó không phải là tình yêu, nó là sự cảm thông.
...
Buổi tối, tôi lên diễn đàn viết một bài viết tìm việc, nhưng vẫn chưa thấy có ai hồi âm, tôi bắt đầu đi qua những cửa tiệm gần trường tìm việc, bọn họ đều muốn thuê người làm việc toàn thời gian, không thuê làm việc bán thời gian, tôi đi vào từng cửa hàng, rồi lại thất vọng đi ra. Trước mỗi cánh cửa, tôi tự động viên chính mình, cửa hàng kế tiếp có lẽ sẽ nhận tôi vào. Cứ tiếp tục như vậy thẳng cho đến một khách sạn nhỏ, tôi tìm được công việc hỗ trợ tiệc cưới, thời gian làm việc không xác định, có việc thì bọn họ sẽ gọi, hơn nữa tiền lương cũng không cao, làm việc từ bốn giờ chiều đến chín giờ tối được 20 đồng. Nếu như là trước kia, căn bản tôi sẽ không lo lắng, tôi còn chưa nghèo đến mức phải đi làm những công việc này để kiếm tiền sinh hoạt phí, nhưng còn bây giờ, tôi đồng ý ngay tắp lự, hơn nữa còn cảm thấy vui vẻ, chỉ cần là công việc kiếm ra tiền thì tôi đều làm tất.
Vừa vặn lúc ấy có người hỏi tôi có muốn viết tiểu thuyết kiếm tiền nhuận bút không, cũng không được nhiều lắm, hơn nữa còn là tiểu thuyết tình cảm Đài Loan, viết một quyển, in chưa đến một nghìn cuốn, thế nhưng tỷ lệ trúng tuyển không cao, khả năng bị loại rất lớn. Hơn