Akaj ngủ một mạch tới sáng.
Khi thức dậy thì Khwaja đã không còn trên giường nữa.
Vanechka bất ngờ đến thăm, sắc mặt rất tệ.
Khi thư ký đến thông báo cho gã thì hắn rất tức giận, vẻ mặt phẫn nỗ.
Khwaja vừa mặc quần áo vừa đùa giỡn, “Anh có biết tại sao sáng nay tôi không đến chờ kết quả bỏ phiếu không?”
Thư ký nói, “Anh không cần phải nhìn sắc mặt hắn.”
“Nhìn thì cũng chẳng mất gì.
Hắn không hài lòng với kết quả bỏ phiếu, có vẻ như giai đoạn đầu tiên của cuộc đàm phán hòa bình đã đạt được sự đồng thuận.
Bây giờ tôi vui vì hắn tức giận, tôi không ngại gặp hắn đâu.” Khwaja phong độ nhẹ nhàng đi vào phòng khách, nụ cười hoàn mỹ, ” Đại tướng đến sớm quá..”
Giọng điệu của Vanechka nóng nảy, “Tại sao cuộc hòa đàm lại thành công?”
“Hòa đàm thành công? Tôi chưa kịp hỏi kết quả.
Ông ngồi xuống đã rồi từ từ nói.
Co chuyện thì chúng ta tìm cách giải quyết.” Khwaja làm cử chỉ mời, yêu cầu người giúp việc mang đồ uống giải khát, “Kết quả bỏ phiếu thế nào?”
Vanechka miễn cưỡng nén giận, nhưng vẫn đặt cốc nước rất mạnh, “Tôi không biết mấy uy viên kia nghĩ gì, nhưng tất cả họ đều bỏ phiếu! Mấy tên du kích kia toàn là lũ lưu manh, chẳng lẽ họ không nhìn ra à?”
“Nhiệm vụ của Ủy ban Hòa giải là đàm phán và giao tiếp, nhưng họ không hiểu rõ về đối thủ của mình”, Khwaja nói, để hắn bình tĩnh lại.
“Najibullah nói ràng họ phải làm hết sức đẻ thúc đẩy các cuộc đàm phán hòa bình, nên họ sẽ phải chịu mọi điều kiện từ mấy tên lưu manh kia.
Nó cũng dễ hiểu thôi mà.
Kế hoạch hòa giải đã đặt ra hơn một năm nay, nếu giai đoạn đầu không thành công, thì chẳng phải tất cả thời gian trước kia đều thành công cốc sao?”
Vanechka ngạo mạn nói, “Tôi phải nhắc anh, Murzen, mục tiêu của anh là phá vỡ kế hoạch này.
Tôi không quan tâm họ cố gắng thế nào, tôi chỉ cần kết quả.”
Khwaja nở nụ cười lười biếng, “Ngài chịu tìm đến tôi, chứng tỏ tôi là người đáng để ngài tin tưởng giao trọng trách.
Nhưng mọi thứ phải làm từng bước một, bây giờ không phải là năm 79 nữa.
Có lẽ ngài chưa ở Afghanistan lâu, nhưng ngài nghĩ rằng tình hình hiện tại vẫn giống như năm 79 ư?”
“Ý anh là sao?”
Khwaja nói, “Tôi lấy ví dụ.
Tại sao KHAD lại phát triển nhanh chóng như vậy khi nó mới được thành lập? Có bao nhiêu lực lượng chống chính phủ ở Afghanistan sau đó? Sự thịnh vượng của KHAD được củng cố bởi sự yếu kém của đối thủ.
Còn bây giờ KHAD lại bị bỏ xa, ngài nghĩ KGB có cố gắng cứu nó không? Đây là tổ chức mà họ đã điều hành, nhưng nếu ngay cả KGB cũng bắt đầu mất kiểm soát tình hình, thì nhưunxg ủy viên ngoài trong văn phòng kia có thể làm gì?” Cơn thịnh nộ trên mặt Vanechka đã trầm xuống rất nhiều vì câu nói này.
Không khó để Khwaja lừa hắn, “Tôi đã nói rồi, kế hoạch hòa giải chắc chắn sẽ thất bại.
Nhưng tôi không đảm bảo quá trình xảy ra với ngài được.
Bây giờ ngài chỉ quan tâm đến kết quả, tôi cũng hứa về điều đó.
Vậy nê, sao ngài cần phải bận tâm đến quá trình làm gì?”
Vanechka chấp nhận lời giải thích của gã, Khwaja tiễn hắn ra ngoài.
“Từ khi nào mà anh nghe theo Liên Xô luôn vậy?” Giọng nói của Akaj vang phía sau gã.
Khwaja quay lại, “Em nghe thấy hết rồi à?”
“Tôi định xuống tìm anh ăn sáng.”
Khwaja vuốt ve thắt lưng câu, “Được, vậy thì chúng ta đi ăn đi.”
“Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
“Em vừa hỏi gì?”
Akaj lạnh lùng nói, “Anh đã từng nói Liên Xô là người ngoài, chuyện của đất nước này không nên để người ngoài nhúng tay vào.
Bây giờ anh lại bắt đầu nghe theo họ, tại sao?”
“Tình hình đang thay đổi, em yêu.
Nên tôi sẽ thay đổi chiến lược của tôi cho phù hợp,” Khwaja nói.
Akaj khoanh tay đứng tại chỗ, như thể nếu Khwaja không cho cậu một câu trả lời thỏa đáng thì cậu sẽ không nhúc nhích “Đây là vấn đề nguyên tắc, chọc vào Liên Xô không phải là phong cách của anh,”
“Vậy có lẽ tôi đã thay đổi phong cách của mình?”
“Khwaja!” Akaj giữ chặt gã, cậu cố gắng làm minh trong bớt hung hăng lại, nhẹ giọng hỏi, “Tôi đã nghe mấy câu của người kia, hắn dang đe dọa anh, anh bị hắn bắt thóp rồi đúng không?”
Khwaja cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt chuyên chú nghiêm túc, “Em đang quan tâm tôi đấy à?”
Akaj không lay động, “Tôi muốn biết anh đang làm gì?”
Khwaja buông cậu ra, gã tiện tay cởi cà vạt và tay áo, đặt sang một bên, sau đó cầm ly trên bàn rót cho mình một tách trà, “Tôi biết mình đang làm gì.”
“Vậy anh nói cho tôi biết.”
Khwaja do dự một lát, giãn mày, “Vì nếu tôi không làm thế họ sẽ đưa em đi, em yêu.
Đó là cái giá để tôi có thể cứu em khỏi khỏi tòa án quân sự.”
Akaj ngạc nhiên, cậu không tin nổi vào tai mình.
“Bây giờ em biết rồi đấy.” Khwaja buông tay, gã ngồi trên sô pha, gác chân, “Đầu tiên là sa thải nhân viên, ăn mòn thế lực và quyền lực của Najibullah tại KHAD, sau đó tiến hành kế hoạch hòa giải quốc gia cho thuận lơi.
Tất cả những điều này là vì em.” Gã bình tĩnh nhìn người yêu nhỏ bé của mình, mỉm cười, “Bằng không em nghĩ tôi lấy đâu ra quyền lớn như vậy, biết tù nhân quân sự Liên Xô thành người Afghanistan hoàn toàn?”
Akaj phản ứng lại, hùng hổ túm cổ áo gã, “Anh điên rồi sao? Nuôi sư tử đến ngu luôn rồi phải không? Ai bảo anh làm vậy?” Cậu nói đến đây đột nhiên cười khẩu, giọng nói giễu cợt, “À đúng, bệnh lâu quá nên tôi quên mất, anh vốn là một tên điên! Biến thái bẩm sinh! Thần kinh! Không biết tại sao ông trời để những người như anh tồn tại trong thế giới này!”
Hắn thở hồng hộc, Khwaja cười xấu xa kéo cậu vào lòng, xoa xoa mông cậu đầy dâm đãng, “Nhưng tôi không hối hận.” Trong mắt gã hiện ra dục vọng thèm muốn quỷ dị quen thuộc với Akaj, giống như giọng nói mê hoặc đói khát của gã, “Tôi vừa nghĩ từ nay về sau em hoàn toàn thuộc về tôi, chỉ có thể ở lại nơi có tôi, không đi được chỗ nào khác, thậm chí chỉ có thể dựa vào tôi mà sống thì cảm thấy vô cùng sảng khoái.”
Gã dùng động tác hoàn mỹ của mình giải thích thuật ngữ “sảng khoái” —— tay gã quấn lấy hông Akaj, dùng sức chà xát, tay kia ép Akaj thủ dâm cho gã, “Đ* mịe Liên Xô, còn Minsk gì nữa, đi nhặt rác cái con mẹ nó! Đừng hòng đi đâu hết, cũng đừng muốn bất cứ ai, ngoại trừ tôi.” Gã bóp chặt môi Akaj, thô bạo hôm nút, thở dốc nặng nề nói, “Tôi không hối hận, chỉ cần có thể đẻ em hoàn toàn thuộc về tôi, để đám Liên Xô kia cứ tận hượng đỉ, dù sao bọn họ sẽ không có được thứ mình muốn.”
Akaj bị hôn đến mức thở hổn hển, cậu run rẩy cảm thấy tim mình đập quá nhanh, máu vọt thẳng lên đầu.
Ham muốn phun trào từ hạ thể quá nguyên thủy đến nôi cậu không thể nghe hết lời của Khwaja, Cậu cảm thấy môi lữa của Khwaka dừng lại trên cổ mình, lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ cơ thể của Khwaja, cậu nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, “Đừng…”
“Em nên đổi cách gọi giường đi, ” Khwaja cười, “mặc dù nghe em xin tha cũng vui đấu.
Nhưng sau khi phẫu thuật xong tôi đảm bảo sẽ để em trải nghiệm trò chơi kích thích của chúng ta.”
Akaj vặn thắt lưng, tốc độ trên tay Khwaja càng ngày càng nhanh, đã lâu rồi không làm, chẳng mấy chốc cậu khuất phục trước khoái cảm kịch liệt này, “Để tôi bắn… Cho tôi bắn…”
Khwaja không làm khó cậu, gã bóp mạnh quy đầu, dùng ngón cái thô ráp xoa bóp lỗ tiểu, Akaj chảy nước mắt sung sướng, cậu ưỡn thắt lưng, bắn trên tay Khwaja.
Người đàn ông đặt cậu tựa vào lòng mình, đồng thời lên đỉnh.
Sau trận quay cuồn, Akaj đã kiệt sức, chỉ có thể nằm sấp trên người Khwaja.
Cậu ổn định hô hấp, nghiến răng nghiến lợi nói, “Tại sao lúc trước tôi không nhìn ra anh là một tên điên?”
Khwaja dùng khăn lau sạch cơ thể hai người, “Tôi nói rồi, chúng ta cùng một loại người.”
“Có thể, bằng không tôi sẽ không bị anh lừa.” Akaj nói.
“Tôi tưởng em rất