“Hai người đang nói cái gì vậy?” Oleg đẩy cửa bước vào.
Euler cười nói, “Anh đến rồi đấy à.
Đây là Segrei, bọn em đang nói chuyện kinh dị”
Oleg nhướng mày, quát, “Đứng dậy!”
Euler giật mình.
Sergei phản ứng nhanh chóng, bật dậy khỏi mặt đứng, đứng thẳng tắp theo chuẩn quân nhân.
Sắc mặt Oleg giãn ra, chắp tay sau lưng đánh giá một lượt, “Đứng thẳng lên! Ưỡn ngực hóp bụng vào, chưa từng đứng kiểu quân đội à? Tưởng không cần ra tiền tuyết là có thể lười biếng phải không? Gặp người khác cũng không chào, muốn ra ngoài đứng ba tiếng để nhớ lại không hả?”
Sergei đứng thẳng người, không dám thốt ra lời nào.
Euler đứng bên cạnh rất xấu hổ, cậu nhẹ giọng chen vào một câu, “Oleg…”
Oleg liếc xéo cậu, giọng điệu uy nghiêm, “Không phải việc của em.” Hắn nhặt cuốn sách Roosevelt trên mặt đất và hỏi Sergei, “Của cậu à?”
Sergei trả lời, “Là của tôi.”
“Đọc sách riêng trong khi làm nhiệm vụ, tôi tịch thu loại sách này.” Oleg cầm lấy cuốn sách, “Cậu đến sân thể dục đứng hai tiếng đồng hồ, buổi tối không được ăn cơm.”
Euler nhịn không nổi nữa, “Oleg! Cậu ta đã làm gì sai?”
Oleg cười xấu xa, “Sergei, anh nói xem mình đã phạm sai lầm gì?”
“Báo cáo!” Sergei đứng thẳng, nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt nhẫn nhịn, “Tôi…”
Chờ một hồi không có câu trả lời, Oleg cố ý làm khó, “Hay là anh nói mình không sai? Là do tôi xử lý anh không đúng? Phải không?”
Sergei nói lớn, “Tôi sai! Tôi sai sau khi nhìn thấy anh không đứng dậy chào ngay lập tức, phá vỡ kỷ luật quân đôi.
Đọc sách và nói chuyện riêng trong khi làm nhiệm vụ.
Lười biếng trong công việc.
Cách xử lý của anh không sai!”
Oleg cười rộ lên, “Rất tốt, xem ra đầu anh vẫn còn xài được.
Nếu không tôi phải tìm cách để anh tỉnh táo ra.
Bây giờ chạy đến sân chơi, đứng trong tư thế quân sự ngay lập tức! Chấp hành mệnh lệnh!”
“Vâng!” Sergei đứng thẳng, nhấc chân lên và chạy xuống cầu thang.
Cuối cùng Euler cũng nói xen vào, “Cậu ta không đọc sách, tôi chỉ đến trả sách mà thôi.”
Oleg đắc ý, “Anh biết.”
“Biết mà anh còn phạt à?”
“Anh thấy không vừa mắt nên phạt đấy, thì sao?”
Euler hơi tức giận, “Cậu ta đụng gì tới anh? Giờ mà ra ngoài đứng hai giờ thì sẽ chết cóng mất!”
Oleg nheo mắt, nắm mạnh cái miệng nhỏ nhắn ồn ào của cậu rồi hôn lên.
Euler hoảng sợ, cô gắng giãy dụa, đẩy hắn ra nhưung cánh tay mạnh mẽ của hắn đã nhốt cậu trong ngực, cậu không cựa quậy nổi.
Đầu lưỡi nóng bỏng cuồng nhiệt của hắn ra vào khuấy đảo mạnh mẽ đến mức Euler không thở nổi.
Oleg xoay đầu cậu, bóp cằm cậu đến phát đau, nước bọt trào ra từ khóe miệng rồi bị đầu lưỡi gợi tình đó liếm đi.
“Bởi vì anh không thích cậu ta thân thiết với em, ” Oleg buông cậu ra, cảnh báo “đó là quyền của anh.”
Euler đỏ mặt, “Chuyện này không đúng, anh đang lợi dụng việc công để trả thù việc tư”
“Đúng, anh chính là thế đấy.” Hai mắt Oleg lóe sáng, “Cưng à, em đừng quên, anh không phải là dạng người tốt lành gì cho cam.”
Euler buồn bực nghĩ, tên này lại bắt đầu phát điên.
Cậu không nghĩ Oleg là kẻ xấu điển hình.
Cậu từng thấy Oleg bắt nạt một số tân binh cho vui khi hắn có tâm trạng không tốt.
Hoặc cố tình gây khó dễ, hoặc cướp phiếu đổi hàng trắng trợn.
Trích dẫn lời ngụy biện của Oleg là: đây là doanh trại quân đội, hoặc trở nên mạnh mẽ hoặc chết, bắt nạt là cách truyền cảm hứng cho tân bình.
Và trong mấy tờ báo, các biên tập viên cũ cũng bắt nạt người mới đến đó thôi.
Tất cả những nơi có con người dường như đều có chung một quy luật sinh tồn.
Điều đó không giải thích được Oleg là người xấu.
Euler quyết định thay đổi chiến lược.
“Em không nghĩ vậy.” Cậu lấy hết dũng khí đưa tay nắm chặt mười ngón tay người đàn ông đang mang đầy sự ghen tuông này, “Em tin anh là người tốt.”
Oleg không quan tâm, dắt cậu xuống lầu, “Chỉ đối với em mà thôi.”
Euler mỉm cười, “Vậy được rồi, anh đồng ý làm người tốt vì em à?”
“Vậy phải xem biểu hiện của em?” Oleg bướng bỉnh nói.
Euler nhón chân hôn lên má hắn, “Dù sao đi nữa, cảm ơn anh đã luôn chăm sóc em, người hùng của em.”
Đương nhiên Oleg bị dính chiêu mật ngọt chết ruồi rồi, “Từ khi nào miệng của em lại ngọt thế hả?”
Cả hai bước xuống cầu thang và vòng qua giếng trời trở lại tòa nhà chính, nơi cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn cao phản chiếu bóng dáng Sergei đứng phạt một mình cách đó không xa.
Oleg nhướng mày, “Vì tên này à? Em tưởng em nói hai câu dễ nghe là anh sẽ tha cho cậu ta à?”
Lòng Euler ngọt ngào, “Em ghen rồi.”
“Ừm hửm? Đàn ông ghen tuông rất nguy hiểm.”
“Cho nên anh đang khoe mẽ đó hả?” Euler cười ngọt, “Em có nên vui vì ý thức chủ quyền mạnh mẽ như vậy không?”
“Anh thấy em rất đắc ý đấy.” Oleg xoa mũi nhỏ của cậu.
“Một người yêu em nhiều như thế, đây chính là vốn liếng của em mà.”
Oleg bất đắc dĩ nói, “Quên đi, anh hiểu ý em rồi, anh bảo cậu ta trở về.” Hắn tiện tay bắt một tên lính rồi ra lệnh.
Euler buông tay ra cầm lấy mu bàn tay hắn và đặt lên đó một nụ hôn, tỏ vẻ ngoan ngoãn, “Em luôn ủng hộ tất cả những quyết định sáng suốt của anh, đoàn trưởng.”
Oleg ôm cậu, hai người cười vui vẻ đi lên lầu.
Euler đến xin lỗi Sergei, “Tôi xin lỗi, đôi khi anh ấy sẽ vậy đấy.”
Sergei lắc đầu, “Không sao, tôi có thể hiểu được.” Hắn tò mò hỏi, “Hai người…tôi nghe mấy lời đồn, không có ý xúc phạm gì đâu, tôi chỉ muốn hỏi, nếu cậu xem tôi là bạn, cậu và hắn là…người yêu?”
“Ừm.” Euler thừa nhận, “Cậu không cần phải cẩn thận vậy đâu, tôi không quan tâm.
Ai hỏi thì tôi cũng nói thôi.
Tất nhiên tôi không bao giờ nói với cha mẹ mình rằng tôi là người đồng tính, chuyện đó sẽ làm họ rất tổn thương.”
Sergei gật đầu, “Cậu rất dũng cảm.”
“Vậy à?” Euler cắn thìa, múc một thìa bánh chanh trong cốc nhét vào miệng, “Ở trường nam sinh có rất nhiều chuyện như vậy, khi conc bé tôi lớn lên trong trường nội trú, 24 giờ đều ở cùng với đám con trai nên rất nhiều cơ hội tán tỉnh nhau.
Nhưng tôi là bẩm sinh, tôi không biết cậu hiểu không, tôi sinh ra đã để ý nam nhiều hơn nữ.”
“Không sao, ở đại học tôi cũng từng tiếp xúc với bạn học như vậy.”
Euler liếm thìa cười, “Cậu là một người rất tốt, Sergei.”
Sergei gãi đầu, nhìn hơi ngốc, hắn cầm bản thảo của Euler, “Tất cả những thứ này viết từ lúc ở Agfghanistan à?”
“À không, thực ra phần lớn đã mất rồi.” Euler nói, “Tôi mất hai máy ảnh, Oleg nói hắn không tìm được cái máy ảnh khác cho tôi trong lúc này.
Vậy nê, mấy cái này viết trong lúc buồn chán thôi.
Lúc mới đến Afghanistan tôi có viết một vài bài báo, chủ yếu là mấy chuyện gần đây.”
“Để xem… Hoa Tulip, ” Sergei rút ra một mảnh giấy, “Đây là cuộc tấn công hoa tulip, cậu biết không?”
“Tôi là người sống sót duy nhất.” Euler ăn miếng bánh chanh cuối cùng.
Sergei nghẹn họng, “Cậu chính là người sống sót duy nhất?”
“Đúng.” Euler nói, “Tôi đã gặp phải chuyện này vào ngày đầu tiên đến Afghanistan, và tôi sẽ không bao