Sau khi hoàn thành thi cuối kỳ, Cảnh Hạ Vũ dùng khoản thời gian ít ỏi để chỉnh sửa các tác phẩm của mình đến mức hoàn mỹ nhất theo mong muốn.
Một tuần sau, cô cùng ba bức tranh lên đường bay sang trời Âu, chuẩn bị tham dự sự kiện vô cùng quan trọng này.
Đêm trước ngày máy bay cất cánh, Quý Ninh Hinh đích thân đến nhà giúp Cảnh Hạ Vũ thu xếp hành lý.
Để cô tự lo nàng không thể yên tâm chút nào.
Hơn nữa còn dặn dò cô hàng tá điều lặt vặt mà có thể gom lại thành vài trang a4.
Nào là nhớ phải nhắn tin về cho nàng, ăn uống đúng giờ, nghỉ ngơi đầy đủ.
Hơn nữa còn vô cùng đặc biệt nhấn mạnh rằng phải cẩn thận với mấy cô mắt xanh da trắng mũi cao.
Cảnh Hạ Vũ ở một bên vừa nghe vừa cười, yên lặng dùng ánh mắt nhu thuận nhìn nàng, cũng không có lên tiếng cắt ngang lời Quý Ninh Hinh đang nói.
...!
Toàn bộ chi phí đi lại lẫn ăn ở của chuyến đi đều được ban tổ chức chu cấp, Cảnh Hạ Vũ ngồi trên máy bay nhìn ra cửa sổ.
Nói gì đi nữa thì đây cũng là lần đầu tiên cô được đi máy bay đến một nơi thật xa, dù chỉ ngồi ở khoang phổ thông nhưng cảm giác cũng đã vô cùng mới mẻ và thích thú.
Không kiềm được còn ngó nghiêng nhìn đông nhìn tây một hồi.
Thẳng đến khi cơn buồn ngủ ập tới, thiếp đi lúc nào không hay.
Cảnh Hạ Vũ vậy mà ngủ liền tù tì một mạch, cuối cùng bị chị tiếp viên xinh đẹp đi đến đánh thức, cô cảm ơn người ta mà mặt đỏ bừng vì ngại.
Buổi triển lãm diễn ra ba ngày, thêm buổi đấu giá ở ngày thứ tư.
Hành trình này đi ngót nghét cũng tròn một tuần.
Suốt ba ngày triển lãm, Cảnh Hạ Vũ không lúc nào rảnh rỗi.
Liên tục thuyết minh tranh của mình với khách tham quan và những nhà nghệ thuật.
Hi vọng có thể lôi kéo nhiều hơn nữa phiếu bầu, để tranh của cô có thể xuất hiện ở buổi đấu giá.
Thời gian của Cảnh Hạ Vũ ít đến đáng thương, ngủ cũng không đủ giấc.
Nhưng cứ có một giây phút nào đó thoải mái sẽ lập tức cầm di động nhắn tin với Quý Ninh Hinh, kể cho nàng nghe vài điều thú vị mà bản thân đã thấy và trải qua.
Nhìn ba bức tranh đặt cạnh nhau, Cảnh Hạ Vũ nghĩ, chỉ cần một trong ba bức tranh lọt vào top đánh giá cao cũng đủ để vui vẻ rồi.
Nhưng kết quả lại khiến người ta trầm trồ không thôi, mãi cho đến rất lâu về sau này vẫn có không ít người xuýt xoa tán thưởng, các sinh viên của học viện đều lấy đây làm mục tiêu phấn đấu nhưng chưa ai đạt được – cả ba tác phẩm của Cảnh Hạ Vũ mang đi đều được lựa chọn.
Hơn nữa, ở buổi đấu giá kia, tranh của cô được ra giá không hề rẻ một chút nào.
Giá tiền đưa ra rất xứng đáng với giá trị của bức tranh, cũng xứng đáng với những gì mà cô đã bỏ ra.
Ba tác phẩm được một nhà tài phiệt yêu thích những nghệ sĩ trẻ có phong cách độc đáo đấu giá thành công.
Với số