Chờ đợi Cảnh Hạ Vũ trở về là một bàn ăn vô cùng thịnh soạn mà mẹ con Quý Kim Ngọc đã tự tay xuống bếp chuẩn bị.
Mời thêm Lý Niệm Dao đến, bốn người vây quanh bàn tiệc, tiếng chúc mừng, tiếng ly tách va chạm nhau giòn giã, thỉnh thoảng có cả tiếng kêu yếu ớt đòi ăn của Tiểu Hùng.
Không khí vô cùng hoà hợp lại ấm cúng, căn nhà nhỏ của Quý Ninh Hinh thoáng chóc tràn ngập niềm vui.
Chiếc điện thoại Cảnh Hạ Vũ đặt trên bàn cũng không ngừng sáng rồi lại tắt.
Là tin nhắn bạn bè gửi tới chúc mừng thành công của cô.
Fans trong weibo ào ạt vì cô treo hashtag, nháo thế nào lại leo được vào top10 hotsearch, làm tên tuổi của Cảnh Hạ Vũ lại lan đi xa.
Trường học cũng vì cô làm một buổi lễ vinh danh, khen thưởng.
Khoe khoang sinh viên ưu tú làm thầy cô nở mày nở mặt, cũng bày tỏ muốn các em sinh viên noi theo tấm gương của Cảnh Hạ Vũ.
Quý Ninh Hinh cũng đi theo, ở dưới khán đài nhìn lên cao, thấy được một Cảnh Hạ Vũ đang toả sáng rực rỡ, nàng không khỏi cảm thấy hạnh phúc lây.
Đây chính là ánh sáng rực rỡ nhất trong cuộc đời của nàng, vì cô mà sinh kiêu ngạo.
Lễ kéo dài không bao lâu thì kết thúc, Cảnh Hạ Vũ còn chưa kịp đi đến chỗ của Quý Ninh Hinh thì đã bị vô số các em gái vây quanh tặng quà tặng thư.
Làm cho ai kia đứng nhìn từ xa ghen đến đỏ mắt.
Nhưng cũng may là Cảnh Hạ Vũ vẫn còn tỉnh táo, dùng lời lẽ khéo léo để thoát khỏi đám đông, cũng không nhận quà của bất cứ ai, lịch sự nói lời cảm ơn tâm ý của họ.
"Đợi em có lâu không? Chúng ta về thôi"
Quý Ninh Hinh lại được dỗ cho vui vẻ, không tính toán với Cảnh Hạ Vũ, khoác tay cô quay về Nhất Niệm.
Sắp tới thất tịch rồi, nàng muốn làm món gì đó tặng cho cô.
...
Trước thất tịch.
Cảnh Hạ Vũ đến Nhất Niệm, được Lý Niệm Dao cho biết chị chủ đang loay hoay trong bếp.
Không nghĩ ngợi nhiều, bàn chân quen lối đi vào.
"Đang làm gì vậy chị?"
Thấy Quý Ninh Hinh xoay tới xoay lui như con lật đật, rất muốn cười nhưng lại không dám, âm thanh ra đến miệng liền biến thành câu hỏi.
"A, em đến rồi.
Chị đang làm bánh xảo quả á"
"Cho ngày thất tịch sao?"
"Em biết hả?"
"Biết chứ.
Trào lưu ăn chè đậu đỏ là để cầu mong sớm có người yêu.
Còn xảo quả, chính là ước muốn cùng người yêu quây quần đoàn tụ bên nhau"
"Hạ Vũ nhà chúng ta giỏi quá đi mất"
"Cho nên Ninh Hinh, chị có người yêu sao?"
"..."
"Hay là người trong lòng?"
Nhất thời bị câu hỏi bất chợt của Cảnh Hạ Vũ làm cho nghẹn giọng, không biết nên trả lời thế nào.
Khoé môi muốn cười cũng dừng một nửa, không biết nên tiếp tục cười hay là thôi.
Rối rắm một hồi, dưới tầm mắt nóng rực của Cảnh Hạ Vũ, Quý Ninh Hinh khó khăn mà gật đầu.
Mặc kệ, thừa nhận cũng không có gì sai, rõ ràng mình thích em ấy mà.
Cùng lắm là thổ lộ trực tiếp, xé rách lớp màng mỏng, thẳng thắn theo đuổi cô.
Tục ngữ có câu không đụng tường Nam không quay đầu.
Quý Ninh Hinh đây chính là muốn đạp đổ tường Nam tiếp tục bước.
"Người đó em có biết không?"
"Có, em có biết"
"Vậy sao trước giờ em chưa từng thấy qua, cũng không nghe chị nói?"
"Tại vì em không có hỏi mà, còn cái kia, là do chị thích thầm người ta không có thổ lộ"
"..."
"Em ấy cũng rất là ngốc"
"..."
"Rõ ràng biết chị thích em ấy, chị cũng chắc chắn người ta có tình cảm với chị mà