Giang Y Linh: “Vậy là anh biết Di Vấn rồi.”
Mạc Quân Ngôn liền đáp: “Biết sơ sơ.”
Gió thổi đến, mang theo hơi lạnh.
Giang Y Linh cũng bình tâm lại, quay lại dáng vẻ bình thường.
Mạc Quân Ngôn cũng buông tay cô ra, đút tay vào túi quần.
“Vậy bây giờ, em là chủ nhân của Di Vấn.”
“Ừ”
Vậy là mọi nghi vấn đều được giải đáp.
Hắn hiểu tại sao cô lại có thể một mình xuất hiện ở Dinh thự Hoàng gia, hiên ngang khiêu khích Hoàng đế.
Giang Y Linh nhớ ra điều gì đó: “Thực ra nếu anh hỏi tôi chuyện gì, thì tôi chắc chắn sẽ trả lời.
Xem như cảm ơn.”
Phải biết rằng nếu bây giờ Mạc Quân Ngôn mà hỏi bất kỳ điều gì, kể cả cơ mật quốc gia cô cũng có thể trả lời hắn.
Mạc Quân Ngôn gần gật đầu, đi về phía xe, dựa người vào, chăm chú nhìn cô.
Giang Y Linh xoay người nhìn hắn trông đợi câu hỏi của hắn.
“Vậy người em thích là ai”
Cô không ngờ Mạc Quân Ngôn lại hỏi câu hỏi như vậy.
Hắn không cần bất ký thông tin gì sao.
Dường như hắn đọc được suy nghĩ của cô liền nói: “Tôi chỉ cần em thôi.”
Trong lòng cô réo lên một hồi trống, thực sự hắn thích cô hay chỉ muốn có cô vì thỏa mãn tham muốn nào đó.
Giang Y Linh: “Anh cảm thấy bản thân mình thực sự thích tôi sao.
Hay chỉ là vì mục đích nào khác.”
Cô không thể không đề phòng được vì bản thân cô có rất nhiều thân phận mà mỗi thân phận đều mang đến nguy hiểm cho cô.
Bản thân cô không muốn mình bị người khác nắm trong tay nữa.
Cô từ khi tiếp nhận tiếp