Mạc Quân Ngôn liền cười rồi gật gật.
Giang Y Linh thấy hắn cười liền giơ tay lên véo má hắn.
Cô bảo rồi, hắn cười nhìn đẹp quá, con người cô khó khăn kiềm chế được trước được cái đẹp lắm ha!
Mạc Quân Ngôn cứ để cho cô véo má.
Bản thân lại tự động bày ra vẻ thỏa mãn như con mèo được chủ nhân vuốt ve.
Giang Y Linh: “...” – hắn học được ở đâu vậy chứ ><
Mạc Quân Ngôn: “...” – hắn đâu biết, bẩm sinh đó, nhưng chỉ sinh ra vì cô thôi.
Gió đêm thổi càng lớn.
Mạc Quân Ngôn liền kéo cô vào trong xe.
Giang Y Linh liền tìm điện thoại để ở trên phần hộp để đồ trong ô tô.
Đây không phải điện thoại của cô, nó chỉ dùng khi nào cần liên lạc với tổ chức.
Nhưng mà cô chẳng bao giờ để ý, vậy nên cô toàn vứt nó trong xe của Tiểu Sanh.
Bây giờ là đã gần một giờ sáng rồi.
Sao Tiểu Sanh vẫn chưa quay lại.
Cái tên dở hơi kia đang làm gì chứ.
Cô đang rất buồn ngủ nên cô chẳng còn nhẫn nại đợi nữa.
Giang Y Linh gọi cho Tiểu Sanh.
Mạc Quân Ngôn ngồi bên cạnh chẳng làm gì chỉ thỏa mãn ngắm cô.
Tiếng chuông điện thoại đến hồi thứ hai liền có bắt máy.
“Chủ nhân”
“Tiểu Sanh, cái thằng dở hơi đó sao còn chưa đến.
Anh ta còn định bắt tôi đợi như thế này bao lâu nữa!!!”
“Chủ nhân, hắn ta đang gặp vài chuyện.” – Tiểu Sanh hơi ngập ngừng nói.
Cậu ta cũng không muốn ở đây đâu.
Cay mắt lắm.
Cậu ta còn độc thân.
Hiccc
Giang Y Linh không còn nhẫn nại liền quát: “Chuyện gì”
“Có một cô gái cầm kiếm xông đến chỗ hắn đang ở bắt người đi rồi.”
Giang Y Linh: “What?”
“Lúc tôi đến chuẩn bị đưa hắn