“Phịch” – Giang Y Linh giật mình, Mạc Quân Ngôn tỉnh dậy nhanh chóng ép sát người, việc đầu tiên là che lại phần đầu của của cô, ép sát người mình xuống sát ghế.
Có thứ vừa rơi từ trên cao xuống, làm lỏm một phần đầu trên oto chỗ cô ngồi.
Móa nó chứ!
Vì phần chỗ trên nóc oto bị ép sát xuống nên Giang Y Linh và Mạc Quân Ngôn bị ép như cái bánh kẹp.
Mạc Quân Ngôn: “Y Linh, em không sao chứ?”
Giang Y Linh cố ngọ ngậy nhưng phần bị lỏm hình như có thứ đang ép xuống nên cô bị ép sâu hơn.
Cô khó khăn trả lời: “Không sao, vẫn ổn”
Cô không biết thứ trên nóc xe là người hay là vật nhưng cái đó không quan trọng, việc quan trọng là làm sao cô có thể ra ngoài được chứ.
Bị ép như cái bánh vậy thì ra bằng niềm tin hả!
Thứ trên nóc xe hình như đang động đậy.
Có lẽ là sinh vật sống, nhưng quái vậy đâu ra vậy chứ.
Giang Y Linh cố gắng vươn người ra chỗ hộp đựng đồ trong xe, nhưng chỗ cô bị ép quá, nếu cô vươn người ra thì lưng sẽ bị đụng lên phần nhọn bị lỏm xuống.
Nhưng nếu không vươn ra đó lấy đồ thì cô không biết phải ngồi trong đây bao lâu nữa.
Mạc Quân Ngôn phải ép người xuống thấp hơn cả cô, hắn không thể thấy khuôn mặt cô, nhưng người cô đang nhúc nhích, hình như cô muốn lấy cái gì đó.
Hắn cố mở cửa nhưng không được.
Có lẽ khi xe bị lỏm xuống, khóa xe cũng bị kẹt.
Giang Y Linh mặc kệ nhoài người ra, bỗng có một thứ gì đó vừa lạnh vừa mềm chạm vào lưng cô, che đúng chỗ mảnh kim loại phía trên định đâm vào lưng cô.
Cô quay lại nhìn người nhưng chẳng thấy mặt hắn đâu, chỉ cảm thấy trên lưng có gì đó nóng nóng đang chảy xuống.
Giang Y Linh bắt đầu hoảng hốt, vì không thấy vẻ mặt hắn không thể biết hắn