Nếu bạn rất mong đợi đến một sự kiện nào đó, chất chiu hy vọng từng ngày, từng giờ, từng khắc, cứ thế mãi cho đến cực hạn.
Đó là một loại đầu tư tình cảm
Nhưng đến một ngày, bất ngờ không kịp đề phòng, thứ bạn mong đợi đó đột nhiên không còn bất kỳ ý nghĩa nào, hy vọng đong đầy lâu dài trở thành công dã tràng.
Sẽ không chết được, nhưng nỗi đau ấy, dễ dàng khiến người ta mất hết can đảm, chẳng khác gì chết qua một lần.
Úc Thiến rất để ý đứa con này, lúc đầu coi nó là cái cớ cột Tạ Sở dính vào mình, muốn hắn mất đi lợi thế lựa chọn, đến sau này huyết nhục tương liên ràng buộc suốt tám tháng trời khiến cô lãnh hội đủ.
Vì chào mừng đứa bé, Úc Thiến chuẩn bị đủ thứ, cô muốn làm một người mẹ tốt, rất khát khao tương lai thuộc về cô và con.
Cô mua sắm chuẩn bị cho con rất nhiều đồ dùng, thậm chí trường mầm non cho con cô cũng đã an bài sẵn.
Không ai có thể hiểu cô tuyệt vọng đến dường nào.
Úc Thiến lựa chọn sinh đẻ tự nhiên, cô muốn tiễn con đi một đoạn đường cuối cùng, trải qua đau đớn khi làm mẹ, ở trên người như cắt một dao, lại không may mắn hưởng phước phần hạnh phúc mà một người mẹ nên có.
Úc Trạch và Úc Thành Đức hai người đàn ông không tiện ở trong phòng bệnh chăm sóc, bọn họ trở về tiến hành hậu sự cho đứa nhỏ kia, là một bé trai, bốn cân bảy hai. (~2kg4)
Tuy rằng đứa nhỏ không có phúc khí nhìn thấy thế giới này, nhưng cũng là một phần tử của Úc