Gió rất lớn, không ngừng làm phiền những sợi tóc lòa xòa trước trán.
Chu Tử Tri bỗng thấy lạnh run, cho hai tay vào túi áo khoác để sưởi ấm.
Cũng không biết phát lạnh là do nhiệt độ ban đêm hay vì lo lắng cho Úc Thiến đứng cách đó không xa.
Thế gian luôn có thể liên kết những chuyện bi thảm cùng ly kỳ lại với nhau, Chu Tử Tri thở ra làn khói trắng, lấy vị trí cô và Úc Trạch hiện tại nếu Úc Thiến nhảy xuống sẽ không kịp nhảy tới ngăn cản .
Nhưng hai người không thể tùy tiện đến gần, sợ kích thích người phụ nữ đã kề cận làn ranh nguy hiểm.
Chu Tử Tri hơi mím môi, cô là người từng trải, tuy thứ tuyệt vọng cô trải qua có chút khác biệt với Úc Thiến, thế nhưng ít nhiều cũng cảm nhận được một chút, ngay lúc này đây, người ngoài nói gì, làm gì cũng đều vô dụng.
Phải tự dựa vào bản thân đối mặt với sự thật, chân chính thoát khỏi bóng đêm.
Eo Chu Tử Tri bị một bàn tay ôm lấy, kề sát bên người Úc Trạch, rút ngắn khoảng cách đến mức có thể ngửi thấy hơi thở của anh, cô thấy ấm áp hơn rất nhiều, cũng kiên định trở lại.
Úc Trạch cúi đầu ngậm điếu thuốc, bật lửa mang lên ánh lửa chiếu vào trên mặt anh, góc cạnh kiên nghị, phong thái nghiêm nghị.
"Chị cả, khuya rồi." Úc Trạch thở ra một làn khói,"Gió lớn lắm, trở về phòng đi."
Úc Thiến không đáp lại, cơ thể yếu ớt nghênh diện từng trận gió lạnh gào thét, thổi qua tứ chi, một cái rùng mình chứng tỏ hơi lạnh đang thẩm thấu từng lỗ chân lông, đến tận cốt tủy.
Bởi vì Úc Thiến quay