Chương 9: Hình như đã thật lòng thích chàng.
Tác giả: Thiên Địa Linh Linh
***
Đỗ Thanh là một cấm quân bình thường, không có tài năng gì nổi trội, vậy nên mới bị phái đi canh giữ Ngự sử viện. Công việc này vốn lương bổng không cao, lại còn dính phải những chuyện xui xẻo, tỉ như:
Hôm kia, con mèo cưng của Huy Tư hoàng phi nghịch ngợm nhảy lên cây tùng trồng trong Ngự sử viện, đúng vào ca trực của hắn. Khó khăn lắm Đỗ Thanh mới đưa được nó xuống, thế mà con mèo vô ơn đó lại tặng hắn hai vết cào rướm máu vô cùng nổi bật trên mu bàn tay. Vốn cũng không để tâm tới, ai ngờ Quan gia đột nhiên hạ lệnh bắt những người tay có vết xước, Đỗ Thanh nghiễm nhiên bị triệu đến cùng hai người nữa.
Còn đang than thở cho số phận của mình, Đỗ Thanh chợt thấy sàn gỗ đen bóng xuất hiện thêm một đôi hài. Minh châu trân quý đính trên đỉnh hài, chỉ vàng chỉ bạc lấp lánh phác họa cảnh rồng bay phượng múa. Ngay cả đế giày cũng trắng tinh sạch sẽ.
Thánh thượng cao quý không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt hắn.
"Ngươi tên gì?" Giọng nói trầm ấm nhưng nghiêm nghị vang lên.
"Hạ... hạ thần họ Đỗ, tên Thanh." Hắn lắp bắp trả lời.
"Còn hai người bên cạnh ngươi?" Vị Hoàng đế nào đó tiếp tục hỏi.
Hắn chỉ qua bên trái: "Người này là Trần Bình, thường trực cùng ca với hạ thần." Sau đó quay qua người bên phải: "Còn đây là Nguyễn đội trưởng, Nguyễn Bá Xương của chúng thần."
"Đưa tay các ngươi cho trẫm xem." Quan gia trước mặt hắn ra lệnh.
Ba người run rẩy cẩn trọng nâng tay lên.
Trần Thuyên cúi đầu, mày hơi cau lại, tỉ mỉ xem xét.
Mu bàn tay của Đỗ Thanh có bốn vệt xước mảnh, nhỏ. Tuy không sâu lắm nhưng máu vẫn chảy ra, bây giờ còn đang đóng vảy.
Trần Thuyên hơi trầm ngâm. Móng tay người, nếu không sắc như vuốt thú thì không thể tạo ra vết thương thế này. Móng tay Giao Châu dù có tỉa tót chăm bẵm, nhưng cũng không nhọn đến mức đó. Chàng hỏi: "Vết thương trên tay ngươi từ đâu mà có?"
Đỗ Thanh bắt đầu hoảng hốt, nói năng linh tinh lộn xộn, có điều vẫn trả lời vào ý chính: "Là do thần bắt con mèo của Huy Tư hoàng phi. Nó trèo lên cây của Ngự sử viện,..."
"Ừm!" Đúng như chàng suy nghĩ.
Trần Thuyên không nghe Đỗ Thanh lảm nhảm nữa, tiếp tục quan sát.
Tay của Trần Bình xây sát nhiều hơn. Mu bàn tay, lòng bàn tay và ngón tay đều bong da tróc thịt, trông mà ghê người.
"Tại sao ngươi bị thương?" Trần Thuyên hỏi hắn.
"Thần bị thương vì hôm qua trèo cây hái quả, không cẩn thận trượt ngã." Trần Bình từ tốn trả lời.
Trần Thuyên liếc qua chiếc nhẫn mặt đá rất to trên tay hắn, lẳng lặng buông một câu: "Tay bị thương như vậy, đeo cái nhẫn kia hẳn là hơi vướng víu nhỉ?"
Trần Bình xoay xoay chiếc nhẫn, khẽ cười: "Nhẫn là di vật do cha mẹ để lại, hạ thần vẫn luôn mang bên mình."
Trần Thuyên gật đầu, nhìn sang Nguyễn Bá Xương.
Khớp tay Nguyễn Bá Xương cũng trầy da đỏ ửng.
"Vết thương của ngươi từ đâu mà thành?" Trần Thuyên hỏi.
"Hạ thần tập võ mới bị thương." Nguyễn Bá Xương nhàn nhạt đáp.
Trần Thuyên hai mắt như ẩn chứa sóng lớn, nhìn hắn chằm chằm: "Tại sao tập võ lại bị thương ở mu bàn tay?"
Nguyễn Bá Xương hơi kinh ngạc, qua một lúc lâu mới tâu: "Hạ thần đánh đấm bù nhìn rơm quá mạnh tay nên mới tạo thành thương tích."
Trần Thuyên đứng thẳng người, suy tư một lát. Trong lòng chàng còn lờ mờ, chỉ đoán ra được phần nào chứ chưa thể chắc chắn. Hiện tại cũng không có bằng chứng mấu chốt để kết luận.
Trần Thuyên đau đầu. Vốn nghĩ đã bắt Thuấn Thần ngồi thiên lao, phán xử trảm, hung thủ sẽ không đề phòng nữa. Ai ngờ số của Thuấn Thần lại xui như vậy, Đô hộ phủ tìm được tới ba người mang đặc điểm mà chàng nghĩ chỉ hung thủ mới có, mặc dù có thể loại trừ được một người.
Chúng nhân lo lắng nhìn sắc mặt của vị Hoàng đế trẻ dần dần trầm xuống, lạnh lẽo tới đáng sợ.
"Bệ... bệ hạ?" Cuối cùng vẫn là Phúc Tử run rẩy gọi dò một tiếng.
Trần Thuyên bàn tay cuộn chặt dưới lớp áo, lát sau mới chầm chậm nói, từng chữ từng chữ như thoát ra từ kẽ răng: "Bãi giá, về cung Quan Triều."
***
"Là ngài làm sao?"
Huyền Trân đứng lặng trong phòng. Bên ngoài gió đông cuồng bạo đập ầm ầm lên khung cửa, nhưng sao nàng cảm thấy không khí nơi đây còn buốt nhói lạnh lẽo hơn vạn phần? Mà người đàn ông trước mặt nàng, lại thờ ơ buông một câu trả lời nhàn nhạt: "Chỉ là một con tiện tì, Công chúa việc gì phải làm lớn chuyện như thế?"
Huyền Trân giọng nói trở nên khô khốc hơn: "Ta coi nàng ấy như em gái. Giờ ngài bảo ta phải làm sao? Rốt cuộc ta thế nào mới vừa lòng ngài đây?"
Rồi cũng chẳng cần đợi câu trả lời, Huyền Trân cụp mắt, nhẹ cong khóe môi. Người đàn ông đối diện thần sắc chấn động. Trước nay nàng chưa từng làm thế, chí ít là trước mặt hắn, nàng vui thì sẽ cười, buồn thì sẽ khóc, chứ không phải dáng vẻ như bây giờ, rõ ràng trong lòng là nỗi tang thương vô hạn, nhưng ngoài mặt lại nhẹ nhàng thản nhiên.
Nàng chỉ nói với hắn một câu: "Văn Tiết, Huyền Trân không thích ngài nữa, sau này ta sẽ không thích ngài nữa."
Bóng Huyền Trân khuất dần, người đàn ông vẫn ngồi lặng yên bên bàn, dáng vẻ vẫn giống như đang chăm chú xem sách, nhưng trang giấy cầm trên tay không biết đã bị vò nhàu nát từ lúc nào.
Huyền Trân, đã thật sự rời bỏ hắn rồi.
Công chúa nhỏ đơn thuần năm xưa, ngốc nghếch dùng ánh mắt trong trẻo như sương sớm chân thành dõi theo hắn, coi hắn là cả thế giới của nàng đã rời bỏ hắn mà đi rồi. Trần Khắc Chung đột nhiên mờ mịt, chuyện hắn đang làm đây, rốt cuộc là đúng hay sai?
Một giọt nước ấm nóng từ nơi khóe mắt lặng lẽ rơi xuống, vỡ vụn rồi tan biến, tựa như đoạn tình duyên đã tận, nay không thể cưỡng, cũng chẳng thể cầu.
Thân phận khác biệt, vốn định sẵn sẽ chia lìa.
Còn chuyện của người đó...
Hắn sẽ chỉ giúp đỡ một lần cuối này thôi.
***
Trần Thuyên lần thứ hai khám nghiệm thi thể của Giao Châu, hòng tìm ra chút dấu vết gì đó. Chàng cố gắng kiểm tra lại từng li từng tí, không bỏ sót chi tiết nào.
Cổ, ngoài vết bầm tím vì bị bóp nghẹt và vết cào được cho là do chính tay Giao Châu gây ra thì chẳng còn gì khác.
Cổ tay, hằn rõ hình bàn tay, theo phán đoán của Đô hộ phủ thì tay nạn nhân đã bị hung thủ siết chặt khi hắn giở trò đồi bại với nàng ta.
Sao hung thủ không tìm một sợi dây trói tay nàng ta lại? Như vây hẳn sẽ khiến mọi việc đơn giản hơn, hắn cũng sẽ không bị cào trên tay, trở thành kẻ tình nghi.
Là do không tìm thấy thứ gì để trói, hay do tâm tình của hắn mất ổn định, nên nhất thời u mê?
Trần Thuyên ghi nhớ trong lòng nghi vấn này.
Nhìn xuống dưới, ngón áp út và ngón giữa bên tay phải của Giao Châu bị gãy móng, ngắn hơn hẳn so với các ngón còn lại, nơi móng gãy còn vương lại chút máu khô.
Trần Thuyên cau mày, lật tay nàng ta ra xem kỹ.
Vì Trần Thuyên lúc này đang ngồi khom lưng, đèn đặt phía đối diện, mắt thì để ngang tầm, còn dí sát vào nhìn, nên hắn nhìn thấy rất rõ ràng vết thương mảnh ngay giữa lòng bàn tay trắng bợt lạnh lẽo kia.
Vết thương này dài khoảng ba phân, nhìn miệng vết thương giống như bị dao cứa qua. Máu đã ngừng chảy từ lâu, chỉ còn đọng lại một vết nâu nâu khô cứng.
Hừm...
Tại sao lại bị như vậy?
Chán nản ngồi qua một bên, Trần Thuyên nghiêng đầu suy nghĩ. Còn thứ gì chàng bỏ sót hay không?
Thi thể, hiện trường,...
Đợi đã!
"Quần áo của Giao Châu đâu?" Trần Thuyên bật thốt.
"Quần áo bị xé rách tả tơi rồi, hạ thần đi lấy cho người." Đô hộ phủ nhanh chóng trả lời.
Trần Thuyên lật qua lật lại đống vải rách bươm, kiểm tra tỉ mỉ.
Tới khi chàng sắp mất hy vọng tìm được manh mối thì vô tình phát hiện một dấu hoa văn nhỏ, rất mờ nhạt, in trên cổ chiếc áo của Giao Châu. Vì nó được may bằng vải tối màu, hoa văn này lại ngả nâu đỏ nên rất khó phát hiện.
Các sự việc đột ngột được xâu chuỗi lại một cách liền mạch và hoàn hảo, lồng ngực Trần Thuyên hơi run rẩy.
Ông trời an bài mọi thứ rất tốt. Tìm thấy chứng cứ này, Thuấn Thần chắc chắn được cứu rồi.
Ánh sáng từ ngọn đèn hắt lên sườn mặt của Trần Thuyên, chỉ thấy rèm mi dài rung rung rủ bóng, đôi chân mày thanh tú giãn ra thư thái. Chẳng biết chàng đang nghĩ gì mà khóe môi khẽ cong, không phải nụ cười rạng rỡ như bình thường, cũng không phải nụ cười lạnh nghiến răng nghiến lợi thường trực mấy ngày nay. Đó là một nụ cười mỉm rất đỗi dịu dàng, ngay cả ánh nhìn cũng mềm mại hẳn đi.
Phúc Tử chỉ biết ngẩn ngơ ngắm nhìn.
***
"Giải phạm nhân vào." Đô hộ phủ ra lệnh.
Một kẻ tóc tai áo quần xộc xệch bị đưa tới, quỳ trên sàn. Tới lúc hắn ngẩng đầu, mọi người kinh ngạc, không ngờ kẻ đó lại là Trần Bình.
Khi bị bắt, Trần Bình còn đang vội vã thu dọn đồ đạc.
"Trần Bình, ngươi đã biết tội của mình chưa?" Đô hộ phủ hỏi.
"Thần không biết mình đã mắc tội gì." Trần Bình ngoan cố trả lời.
"To gan! Nếu ngươi không có tội, việc gì phải chạy trốn?" Đô hộ phủ đập mạnh xuống bàn.
"Thần không chạy trốn, thần chỉ muốn xin nghỉ phép về quê vài ngày."
"Vậy bản quan hỏi ngươi, vào thời điểm cung nữ Giao Châu bị sát hại, ngươi đang ở đâu, làm gì?"
"Thần khi ấy có ca trực ở phía Đông Ngự sử viện." Trần Bình trả lời rất trôi chảy.
"Ai làm chứng cho ngươi?"
"Ngự sử viện lớn như vậy, lại nhiều tầng, mỗi góc một người canh gác, thần sao có thể có người làm chứng?"
"Ngươi còn dám nói mình vô tội! Khi đó ngươi nhân cơ hội Giao Châu đi ngang qua, ác tâm nổi lên bèn dùng dao đe dọa, cưỡng hiếp nàng ta. Sau đó thấy Giao Châu chống cự quyết liệt, sợ chuyện xấu bị bại lộ nên giết người diệt khẩu, ném xác vào phòng Đoàn Trung tán nhằm vu oan giá họa! Quan gia nghi ngờ, ngươi sợ hãi chạy trốn, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị bắt lại, bản quan nói có đúng không?" Đô hộ phủ mắt long lên, quát lớn.
Trần Bình vẻ mặt vô cùng sửng sốt: "Thần không phục! Thần bị oan! Vài ngày trước Quan gia đã bắt Đoàn Trung tán vì tội này, sao bây giờ lại đổ lên đầu thần? Tuy thần không có nhân chứng, nhưng Đoàn Trung tán kia ngay cả thời gian đó đi đâu cũng chẳng nói được, hắn ta rõ ràng là hung thủ!"
Nhắc tới Thuấn Thần, Trần Thuyên vốn chỉ định ngồi một bên dự thính lập tức thấy cả người bừng bừng như bị lửa đốt. Chàng từ ghế ngồi phía sau Đô hộ phủ nở một nụ cười lạnh: "Được, nếu ngươi kiên quyết không nhận, trẫm cho ngươi xem bằng chứng buộc tội, khiến ngươi tâm phục khẩu phục."
Dứt lời, Trần Thuyên phất tay: "Mang đất sét lên."
Tiếp đó, hai nha dịch từ đâu đột ngột tiến đến, giữ chặt Trần Bình, mặc cho hắn giãy giụa.
Sĩ Cố lúc này mới bước tới, tóm lấy tay hắn, động tác nhanh như chớp. Mọi người định thần nhìn lại, đã thấy Sĩ Cố trở về vị trí cũ, còn khuôn mặt Trần Bình thì khẽ biến sắc.
Tới khi Sĩ Cố giơ tay lên, chúng quan mới phát hiện, vật hắn đang cầm là một chiếc nhẫn. Sĩ Cố in mặt nhẫn lên khuôn đất sét, sau đó nhét nhẫn lại vào tay Trần Bình, vỗ vỗ hai cái: "Trả ngươi."
Chu Bộ mang khay gỗ đựng chiếc áo của Giao Châu tới, đặt cạnh khuôn đất sét.
Trần Thuyên gương mặt lạnh lẽo: "Ngươi nói mình bị oan, vậy giải thích cho trẫm nghe, tại sao hoa văn trên chiếc nhẫn của ngươi lại giống hệt với vết máu dính trên áo Giao Châu? (*)"
(*) Tình tiết này tham khảo từ vụ án Chiếc áo gấm màu đỏ thời Tống.
Trần Bình cúi gằm mặt, vẻ ngông cuồng lúc đầu hoàn toàn biến mất. Hắn quỳ sụp trên đất, im lặng.
Trần Thuyên hơi cau mày, sau đó tiếp tục: "Ngươi không nghĩ tới khi bị ngươi đe dọa, Giao Châu sẽ phản kháng, con dao trên tay ngươi đã gây nên thương tổn cho nàng ta. Vết thương không lớn nên ngươi cũng chẳng lo dính lên áo quần. Sau đó mặc dù ngươi ép được Giao Châu vào phòng rồi cưỡng hiếp, nhưng không ngờ máu lại dính lên mặt nhẫn. Khi trở về, nhìn thấy dấu máu trên nhẫn, ngươi lo lắng tẩy rửa sạch sẽ, nhưng quá muộn, dấu máu đã in lên áo Giao Châu. Ngươi cũng rất cẩn thận đề phòng trẫm phát hiện, nên chuẩn bị chạy trốn. Hành động đó lại càng xác thực, người là do ngươi giết."
Sau vài giây bần thần, Trần Bình nhếch môi trả lời sau, giọng nói đều đều, giống như đang kể chuyện của người khác.
"...Đúng vậy. Thần thích nàng ta, nhưng nàng ta lại đem