Sáng hôm sau quả là một trận cực hình đối với cô, thân thể đau âm ỉ, kiểu này rồi làm sao cô đến trường đây.
Quay sang nhìn Cố Mạc xem anh như thế nào, thì thấy anh thức dậy từ lúc nào còn đang nhìn chầm chầm vào cô nửa chứ.
- Anh nhìn em làm gì?
Bởi ánh nhìn của anh rất rực lửa a, đôi mắt của anh từ từ di chuyển xuống dưới, theo cái nhìn của anh cô phát hiện được cơ thể mình đang không một mãnh vãi mà còn lõa thể trước mặt anh nữa.
Nhanh chóng Ngọc Ân lấy chăn che kín người lại, khuôn mặt nhăn nhó với người đàn ông cười gian tà đó.
- Được rồi, để anh bế em đi vệ sinh
- Em tự đi được...Á
Không để cô trả lời xong anh liền bế cô vào nhà tắm.
Oa, cảnh tượng này nhìn quen quen nha.
Nhìn cơ thể mình không một mãnh vãi đang được nằm trong vòng tay của người đàn ông với cơ thể rắn chắc làm cô tự nhiên mắc cỡ nha.
Nhớ đến chuyện hôm qua mà cô muốn đập đầu xuống đất chết cho rồi.
Sao cô lại có thể hùa với người đàn ông này làm càng trong khi biết hôm nay phải đi học chứ.
Mà nói thật một điều là, Cố Mạc thiệt là mạnh mẽ a, làm cô xao xuyên không thôi.
Vào nhà vệ sinh.
Sau khi đưa cô vào thì anh cũng nhanh chóng đi ra ngoài.
Đúng ý cô luôn nha, dù cái gì không nên thấy cũng đã thấy, cái gì không chạm cũng đã chạm, cái gì không nên làm thì cũng đã làm xong xuôi.
Nhưng ngặt nổi cô không có thói quen khi tắm mà có người nhìn a~~~.
Xong xuôi mọi thứ đâu đã vào đấy, cô nhanh chóng bước ra ngoài.
Cố Mạc trong một bộ tây trang phẳng phiu, dáng người anh cao ráo khoác lên bộ vest càng làm tăng đôi chân dài của anh.
Cặp mắt của cô rà soát trên người anh, đây là chồng cô nha.
Người đàn ông biết bao nhiêu người muốn có được, người mà cô chẳng bao giờ dám nghĩ đến, nay lại là người đàn ông của cô.
- Đi thôi, không muộn mất
- Dạ
Nói rồi hai người cũng nhanh chóng cùng nhau đi ra khỏi phòng.
Ở dưới nhà, cô không biết chuyện gì mà sáng sớm mọi người lại tụ hợp đông đúc nói chuyện vui vẻ như vậy.
Ngọc Ân thắc mắc, không lẽ cô bỏ qua chuyện vui gì sao ta.
- Mọi người sáng sớm có chuyện gì vui vậy ạ.
- À...hahaha, không có chuyện gì đâu
Có chuyện gì mà cô không biết đây nè, nhìn bà nội Cố cười gian manh lắm nha.
Cô khẽ nhìn qua ba mẹ chồng, hai người bình thường rất điềm tĩnh nhưng hôm nay lại cười vui vẻ tới như vậy.
Liếc qua Cố Lập Thành thì ối dồi ôi luôn, anh chắc cười sắp ngất luôn ấy chứ, cái nết cười vậy rồi sao có vợ được ta.
Mẹ Cố khẽ nhìn qua con dâu, bà sắp có cháu bế rồi á nha hahaha.
- Ngọc Ân con mau ăn sáng đi rồi còn đi học
- Dạ thôi ạ, để con lên trường ăn cũng được
- Đi thôi, trễ rồi
Là Cố Mạc lên tiếng a~.
Không nhờ anh nhắc thì cô cũng quên bản thân còn phải đi học.
Sau khi tạm biệt mọi người trong nhà, cô nhanh chóng theo chân Cố Mạc ra xe.
Phải nói anh thiệt là giàu nha, lời đồn đúng là sự thật.
Nhìn những chiếc siêu xe nhà anh mà cô muốn lóa cả mắt.
Đây có thể nào được gọi là trong cái rủi có cái may hong ta.
Sau khi xe Cố Mạc đã đi xa rồi thì mọi người ở đây nhốn nháo không thôi.
- Hahaha, con đã nói với mẹ rồi, thuốc đó có tác dụng mà.
- Là thuốc gì vậy?
Bà nội Cố vẫn còn hoang mang