Đến vườn hoa Bác Thần ngủ qua đêm, ngoại trừ mang theo áo quần để thay thì Thịnh Nịnh không mang thêm thứ gì nữa.
Cô đi lên phòng ngủ tầng trên, nhìn chằm chằm vào tủ quần áo mấy giây.
Đa số đều là những món đồ xa xỉ đến từ đại lộ Champs-Élysées ở Pháp, không nhất định sẽ phù hợp tính thẩm mỹ của mọi người, nhưng chúng đều là hàng "cao cấp".
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những món đồ này có thể âm thầm tuyên bố đẳng cấp trong xã hội, sự giàu có và khiếu thẩm mỹ của chủ nhân cho tất cả mọi người biết. Những bộ quần áo này không phổ biến, cho dù ở trong xã hội hiện đại, nhưng nó lại giống như quý tộc được hưởng đặc quyền đặc biệt.
Đa số mọi người đều vừa khinh bỉ lại vừa hâm mộ nó, hy vọng có một ngày bọn họ có thể dùng một chân đá văng cánh cửa tư bản hào nhoáng đẹp nhoáng kia ra.
Thịnh Nịnh thừa nhận cô là một người tầm thường từ đầu đến chân.
Nhưng cô thích những đồ vật này.
Vì vậy, viên đạn bọc đường của Ôn Diễn đã thành công khiến cô ném đạo đức sang một bên.
Trước đây lúc Thịnh Nịnh đi theo Đới Xuân Minh đến tham gia các hội nghị, cô cũng ăn mặc rất đoan chính. Có điều thông thường các cuộc hội đó, để làm nổi bật sự nghiêm túc và trang trọng tuyệt đối của cuộc họp, cả nam và nữ đều mặc cùng một kiểu trang phục lịch sự, màu sắc và kiểu dáng đều không có nhiều sự khác biệt, vì vậy không có gì gọi là mới mẻ.
Giống như mặc đồng phục đi làm vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi chọn một chiếc để mặc, Thịnh Nịnh nhìn mình trong gương mấy giây.
Cô rất mâu thuẫn, cái bẫy của nhà tư bản quá ngọt ngào.
Ai nói tiền không mua được hạnh phúc, chẳng phải hạnh phúc đang mặc trên người đây rồi sao?
Để phối với chiếc váy này, cô còn cố tình ngồi trước gương trang điểm nữa.
Khoảng nửa giờ sau, Thịnh Nịnh đi xuống lầu.
Thực ra thì cô xem như là khá nhanh rồi. Trước đây bạn cùng phòng của cô hẹn hò với bạn trai của cô ấy, từ gội đầu cho đến thay quần áo và cuối cùng là ra khỏi cửa, tính toán cũng phải mất một tiếng đồng hồ.
Thịnh Nịnh không dám ăn gan hùm để cho Ôn Diễn chờ lâu như vậy, vì vậy cô không dám sửa soạn lâu, trang điểm sơ sơ là được.
“Tổng giám đốc Ôn, cô Thịnh đến rồi.” Tài xế nhắc nhở.
Người đàn ông ngồi ở ghế sau chuyển ánh mắt từ màn hình máy tính bảng nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.
Thịnh Nịnh thực sự rất sợ lạnh. Cô là người miền Nam. Mặc dù mùa đông ở miền nam ẩm ướt và lạnh giá nhưng nhiệt độ không có dưới âm như vậy. Sau khi đến Yên Thành học Đại học, nhiệt độ ở miền Bắc giảm xuống âm mười mấy độ.
Ở Yên Thành sáu năm, hễ có người hỏi cô đã quen hay chưa, cô đều trả lời: Quen với thời tiết ấm áp, chưa quen với thời tiết lạnh giá.
Cô mặc một chiếc áo khoác lông vũ cực kỳ dày. Bởi vì bên trong mặc đồ quá mỏng cho nên vừa xuống lầu cô đã thấy lạnh cóng cả người, đành phải rụt cổ lại, hai tay khoanh chặt, lưng còng xuống nhìn giống như một bà lão. Đầu vùi vào trước ngực, chống lại cái gió lạnh thấu xương đi đi đến bên cạnh chiếc xe.
Chiếc áo khoác lông vũ này có một chiếc mũ lớn, còn kèm một vòng lông xung quanh, nhìn rất to, có thể nhét được hai cái đầu của cô vào luôn ấy.
Cô thật sự rất sợ lạnh, đầu cũng được bọc kín.
May mà mắt của người tài xế tinh tường, nhận ra đó là cô Thịnh.
Phản ứng đầu tiên của Ôn Diễn lúc ngồi trong xe nhìn thấy Thịnh Nịnh là: Vỏ bánh trôi lại dày hơn rồi.
Thịnh Nịnh mang theo hơi thở của gió lạnh lên xe. Ôn Diễn tránh sang một bên, im lặng tránh xa cô.
Cô không để ý, phủi phủi những hạt tuyết nhỏ đọng trên vai mình.
“Cô lãng phí nửa tiếng đồng hồ.” Ôn Diễn hừ lạnh chế giễu: “Cô đổi mình từ bánh trôi vỏ trắng thành thành bánh trôi mè đen sao?"
Tiếng gió thổi bên tai còn chưa tan biến hoàn toàn, Thịnh Nịnh cởi chiếc mũ lông vũ đen to lớn xuống, nhìn anh: "Ngài nói gì cơ?"
Ôn Diễn: "...."
Cô trang điểm nhẹ nhàng.
Khái niệm trang điểm đậm và trang điểm nhẹ của đàn ông rất đơn giản, đó là xem son môi đỏ hay không đỏ.
Thịnh Nịnh vẫn còn đi học, cho nên hầu hết son môi cô mua đều là những màu sắc dùng thường ngày. Người không biết trang điểm nhìn vào thì thấy là màu hồng, nhưng màu son mà cô dùng thực sự có một cái tên rất văn vẻ: Dry Rose.
Cả gương mặt cô trang điểm, kỹ năng trang điểm của Thịnh Nịnh đều học từ các beauty blogger, không chuyên nghiệp cho lắm.Trình độ trang điểm cũng được coi như là tạm được, dù sao thì cô soi gương thấy hài lòng là được rồi.
Dưới lớp áo khoác lông vũ màu đen, mắt ra mắt, mũi ra mũi, chỉ dùng cọ tô thêm một vài màu sắc nhẹ nhàng trên khuôn mặt vốn đã xinh đẹp, nhìn cô rất xinh đẹp và dịu dàng, giống như được bao phủ bởi một lớp kính lọc.
Ôn Diễn nhìn chằm chằm gương mặt của Thịnh Nịnh một lúc, yết hầu khẽ chuyển động, khóe miệng hơi mở nhưng không nói gì, cuối cùng hạ xuống.
Nghe ai cũng nói cháu gái ngoại của anh có gương mặt xinh đẹp nhất cả nước, nhưng anh ngày nào cũng nhìn, nhìn lâu thấy không có gì mới mẻ, cảm thấy vẻ ngoài của cháu gái ngoại cũng vậy thôi.
Thịnh Nịnh thấy anh lạnh lùng không đếm xỉa gì đến mình, trong lòng hơi thả lỏng.
Vốn tưởng sẽ bị châm chọc mấy câu, không nghĩ đến chờ hơn nửa ngày, thế mà nhà tư bản lại không móc mỉa cô câu nào.
Trong xe bật hệ thống sưởi, Thịnh Nịnh chỉ mới lên xe mười phút đã cảm thấy hơi nóng.
Cô kéo khóa áo xuống, cởi chiếc áo khoác lông vũ bọc bên ngoài ra, vì không có chỗ để cho nên cô chỉ đành ôm trong lòng.
Nhìn giống như đang ôm một quả bóng bay lớn.
Nghe thấy động tĩnh, Ôn Diễn lại liếc nhìn cô. Lúc ánh mắt anh nhìn thấy cơ thể cô, mắt hơi mở lớn.
Một cô gái lúc nào cũng bảo thủ bịt kín mít lần đầu tiên mặc một chiếc váy màu đen. Chiếc váy tương đối mỏng, lộ ra cánh tay và cẳng chân trắng nõn. Hiếm khi cô không cột tóc đuôi ngựa gọn gàng như sinh viên mà buông xõa tóc, che lại bớt phần da thịt vùng xương quai xanh.
Thì ra cô gầy như vậy.
Vốn Thịnh Nịnh không cảm thấy cô cởi áo khoác là chuyện không thích hợp. Nhưng lúc này Ôn Diễn quay đầu nhìn cô, cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Cô tưởng Ôn Diễn không thích cô mặc chiếc váy này. Trong lòng âm thầm khẳng định quả nhiên là cạm bẫy của nhà tư bản. Nhưng cô lại phát hiện ngoại trừ anh nhìn cô nhiều hơn hai lần thì anh hoàn toàn không có thêm phản ứng gì nữa.
Vậy chỉ là đơn giản nhìn cô cởi áo khoác?
“Thấy chưa?” Thịnh Nịnh rất mang thù, cố ý nói: “Tôi đã cởi áo khoác.”
Ôn Diễn hơi ngơ ngác, nhớ tới lời chế nhạo cô trước đó.
Anh "A" một tiếng, hờ hững hỏi: "Tìm cô giáo dạy rồi?"
Thịnh Nịnh ngoài cười nhưng trong không cười: "Đúng vậy. Đặc biệt cố ý vì ngài mà bỏ tiền ra đi học bổ túc đấy, có được thanh toán không?"
"Không thể." Ôn Diễn tuyệt tình cự tuyệt: "Cô không lo được cho cuộc sống của cô thì liên quan gì đến tôi?"
Khá lắm. Anh chế nhạo cô từ việc không cởi áo khoác cho đến công kích cá nhân không lo được cho cuộc sống của bản thân rồi.
“Đúng vậy, không so được với người có tiền như ngài.” Thịnh Nịnh âm dương quái khí nói: “Nếu người bình thường như chúng tôi không thể tự lo được cuộc sống thì chỉ có thể nằm trên giường chờ chết, ngay cả điều dưỡng cũng không mời được. Mà còn ngài, nếu như một ngày nào đó ngài gặp chuyện không may nằm liệt giường, không thể tự lo cho mình thì lúc đó ngài cũng đâu có cần phải lo không có ai hầu hạ ngài ăn uống ngủ nghỉ đi lại gì đó."
Tài xế ngồi phía trước nắm chặt tay lái.
Sắc mặt của người đàn ông được "Chúc mừng" tối sầm lại: "Cô nói lại một lần nữa xem?"
Thịnh Nịnh thực sự muốn nói lại lần nữa.
Nhưng mà người ở trong xe, không thể không cúi đầu. Để tránh hậu quả bị đá ra khỏi xe vì xúc phạm Ôn Diễn, Thịnh Nịnh nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, âm dương quái khí giữa khóe môi biến mất ngay lập tức, thay vào đó là một nụ cười rất chân thành và chân chó.
"Tôi nói là chúc ngài Ôn sống lâu trăm tuổi."
"..."
Lật mặt còn nhanh hơn cả lật bánh tráng, không thể không khiến cho người bên cạnh tắt lửa.
Khóe môi người đàn ông cong lên, cười hai tiếng khó hiểu.
Bây giờ Thịnh Nịnh giống như một đứa trẻ cực kỳ muốn bị ăn đòn, không làm người khác tức giận thì không chịu được, nhất định phải đụng tới giới hạn của bố mẹ. Chờ sắp chạm đến ranh giới thì vừa hài lòng vừa sợ hãi, sợ sẽ bị đánh cho nên lại biến thành bộ dạng thành thật không gì sánh được.
Tài xế ngồi phía trước nghe hết toàn bộ câu chuyện, muốn cười nhưng lại không dám cười.
Anh ta chưa từng nhìn thấy tổng giám đốc Ôn đấu võ miệng nói những lời vô bổ thiếu dinh dưỡng như thế này.
-
Nhà hàng cảnh quan cao cấp nằm trên tầng 79 của khách sạn Quốc Mậu. Nổi tiếng với quang cảnh dùng bữa giống như thành phố trên không. Dùng bữa bên cửa sổ kính trong suốt từ sàn đến trần nhà không chỉ ngăn cách với nhịp sống hối hả bên ngoài mà còn có thể nhìn ngắm cảnh quang ban đêm đầy màu sắc rực rỡ của toàn bộ Yên Thành.
Quả