“Anh biết rồi?” Quân Dao kinh ngạc nhìn anh.
Cố Tư Bạch gật đầu, anh nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc cô, “Sáng nay anh thấy tờ kết quả trong ngăn kéo.
Em vất vả rồi.
Đừng lo lắng, mình sẽ từ từ điều dưỡng thân thể.
Không có cũng không sao, anh và em ở bên nhau càng tốt, không bị nhóc con quấy phá.”.
Sống mũi Quân Dao cay cay, “Sau này em già xấu thì sao?”
“Thì lúc đó anh cũng già rồi, chúng mình không được lớn lên cùng nhau, thì sẽ già cùng nhau
Với Quân Dao, đây có lẽ chính là câu nói lãng mạn nhất, tình tứ nhất.
Hơn cả những lời yêu đường có cánh.
Hai người họ quen nhau khi cả hai còn nhỏ, cô thậm chí không nhớ rõ ràng quá khứ ấy, nhưng tình cảm của anh lại bền chặt như vậy.
Lời hứa cùng nhau già đi là lời hứa long trọng nhất một người đàn ông có thể hứa cùng người phụ nữ của mình.
“Đừng khóc, em khóc anh sẽ đau lòng.
Anh đưa tay gạt giọt nước mắt trên mặt cô.
“Em khóc vì vui mà, cảm ơn anh, Tư Bạch”
Cố Tư Bạch ôm đầu cô, nụ hôn dịu dàng rơi lên tóc Quân Dao.
“Đừng áp lực chuyện đó, hai vợ chồng mình cùng cố gắng, con cái là tùy duyên, nhân duyên đến thì sẽ có quả ngọt”.
“Vâng” Quân Dao nhỏ giọng.
“Cũng đừng tự trách bản thân, em chính là món quà tuyệt vời nhất ông trời ban tặng cho anh.
Chỉ cần có em là anh đã mãn nguyện lắm rồi.”
“Sao anh biết em tự trách?”
“Anh còn không hiểu em sao?” Anh mỉm cười, Cốc nhẹ lên trán cô.
Quân Dao xoa xoa trán.Anh đột nhiên đứng dậy, cô còn tưởng anh đi ra ngoài cho cô tắm rửa, nhưng Cố Tư Bạch lại thản nhiên bắt đầu cởi đồ.
“Anh làm gì vậy?” Quân Dao hốt hoảng nói.
“Tắm cùng em.” Anh trả lời vô cùng tự nhiên.
Quân Dao cứng họng, nhất thời không biết phải nói gì.
Cố Tư Bạch bước vào bồn khiến nước trong bồn dâng lên sóng sánh, anh ngồi phía sau, ôm
Quân Dao vào lòng, hai tay vòng ra phía trước, ôm lấy nơi đầy đặn của cô.
Cả người Quân Dao thoáng chốc cứng