Hạng Chí Viễn thuận tiện liếc nhìn cô, hơi thở đông cứng lại.
Trên đầu gối cô có một vết bầm thật lớn, cực kỳ chói mắt.
Đáng đời.
“Đi về!” Hạng Chí Viễn không thèm liếc nhìn cô, nhanh chóng rời đi.
Giang Ninh Phiến cắn môi, hôm nay Hạng Chí Viễn nổi giận như vậy, sau này cô có thể đoán được cuộc sống của mình sẽ khó càng thêm khó.
Đáng chết.
Sau này có phải làm sao đây?
“Cậu Hạng, mời lên xe.”
Tài xế ân cần mở cửa xe, Hạng Chí Viễn lạnh lùng ngồi vào trong, liếc mắt nhìn bóng dáng Giang Ninh Phiển đang đi từ phía xa đến, vẻ mặt rất khó coi.
Cô đi đứng khập khiễng, tay ấn chỗ đau trên đùi, tư thế đi không thẳng hàng.
Ánh mặt trời chiếu lên cơ thể hơi nghiêng của cô, rọi lên khuôn mặt trắng bệch đáng thương của cô.
Dường như Cô Minh Thành muốn đi lên đỡ cô, nhưng lại bị cô từ chối.
Một mình cô kiên cường từ từ bước về phía trước, dường như đang cố chấp với một điều gì đó.
Hạng Chí Viễn nhìn thẳng mặt cô rồi dùng sức kéo cổ áo, cố gắng tháo hết nút áo bên trên ra, nhưng có làm sao cũng không xả được cơn giận trong ngực, anh như một con sư tử tức giận, chỉ thiếu xù lông mà thôi.
Anh cũng không biết mình đang bị làm sao nữa.
Không nhìn thấy Giang Ninh Phiến sẽ nổi giận, nhưng khi thấy cô rồi sẽ buồn bực, dường như cả người đều khó chịu.
Giang Ninh Phiến còn đang