Vòng qua sảnh chính của nhà thờ, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía bọn họ, tiếng bàn tán khe khẽ vang lên.
Hạng Chí Viễn không quan tâm chút nào, ôm cô đi về phía bên cạnh hành lang, hai bên tường của hành lang treo đầy những bức tranh sơn dầu chúc phúc trong sáng, trang nghiêm, tư thế ôm nhau của hai người họ tạo thành một hình ảnh tương phản.
Một mùi hương thảo dược nhàn nhạt bay đến, cả người Giang Ninh Phiến cứng đờ.
An Vũ Dương đang đứng ở bên cạnh lối đi, khuôn mặt dịu dàng bình tĩnh, hai mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước.
Hiển nhiên là Hạng Chí Viễn không nhớ rõ anh ta, trong đầu anh chỉ còn lại suy nghĩ xấu xa, ôm cô đi thẳng về phía trước không thèm quay đầu lại, đi lướt qua người An Vũ Dương...!
Giống như là thước phim điện ảnh quay chậm...!
Bỗng nhiên An Vũ Dương cảm giác được điều gì đó, quay mặt về phía cô, trên mặt đầy nghi ngờ
An Vũ Dương cách bọn họ rất gần, hình như đã nghe được những lời nói này, đột nhiên vẻ mặt bình tĩnh của anh ta sụp đổ, nhục nhã như tro tàn.
Gần như vậy, Giang Ninh Phiến cũng có thể nghe được hơi thở bất an của An Vũ Dương.
Đột nhiên, cô lại có cảm giác báo thù, xen lẫn sự chua xót không nói nên lời.
Giang Ninh Phiến không nói gì, để mặc cho Hạng Chí Viễn bế cô vào một căn phòng nào đó.
Vừa chuyển, cô ở trong lòng của Giang Ninh Phiến nhìn thấy Cô Minh Thành