"Sao nào, bị đá nên tức giận rồi à?" Hạng Chí Viễn cười khúc khích, người phụ nữ thù dai.
"Không có."
"Vậy thì hãy thể hiện cho tôi xem!"
Lời nói thì thầm cùng hơi thở đầy dục vọng của anh, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của cô.
Bàn tay anh vuốt mái tóc mềm mại của cô, ép cô ngẩng đầu lên, rất nhanh lấp đầy đôi môi của cô, hôn một cách mạnh bạo: "Đừng như con vịt chết, hôn tôi!"
Cằm của Giang Ninh Phiến bị anh giữ chặt, chỉ có thể hé môi đón nhận nụ hôn của anh.
Đột nhiên khuôn mặt xám xịt của An Thành Dương xuất hiện ở trước mặt cô...!khiến cô không khỏi sinh ra một tia kháng cự.
Cô không thể tiếp tục hôn.
Cô thực sự không thể tiếp tục hôn.
“Còn nói là không giận tôi sao?” Hạng Chí Viễn nhạy cảm cảm nhận được sự phản kháng của cô, lập tức hôn tới tấp lên môi cô, dồn hết tất cả hơi thở của anh vào trong miệng cô.
Anh muốn cô hoàn toàn đầu hàng anh.
Sau đó một số đàn em bước vào, trải một tấm thảm trên sàn rồi đi ra ngoài đóng cửa lại.
Hạng Chí Viễn ôm chặt cô rồi đẩy cô ngã xuống thảm, lớp nhung trắng dài trên thảm xẹt qua làn da của cô, rõ ràng là mềm mại nhưng lại không cảm thấy thoải mái.
Người đàn ông kiêu ngạo cướp đoạt đi tất cả của cô, Giang Ninh Phiến nhỏ bé nằm bên dưới cơ thể anh chỉ biết ngoan ngoãn thuận theo anh, thật đáng buồn là cô