Sau đó Giang Ninh Phiến cầm lấy chiếc váy rách nát nhìn sang Hạng Chí Viễn.
Hạng Chí Viễn cởi áo sơ mi trực tiếp khoác lên người cô, ánh mắt anh rất sâu, giọng nói trầm thấp có chút thô bạo: “Mặc vào.”
“Vâng.”
Giang Ninh Phiến cũng không nghĩ ra cách nào khác, mặc áo sơ mi lên người, cài lại các nút.
Lúc bình thường trông Hạng Chí Viễn có vẻ gầy gò, nhưng lại có đôi tay dài và đôi chân dài, chiếc áo sơ mi gần như biến thành áo thụng khi mặc lên người cô, chiếc áo sơ mi đã che mất một nửa đùi và che luôn cả vết bầm.
Hồi nãy Hạng Chí Viễn không ngừng đè lên người cô, khiến cô càng thêm đau đớn.
“Vẫn là màu trắng nhìn hoài không biết chán”
Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm áo sơ mi đen trên người cô rồi không chút suy nghĩ mà nói một câu.
Hồi trước anh nhìn những người phụ nữ mặc áo sơ mi lao tới, những gì hiện ra trước mắt anh là cảnh Giang Ninh Phiến chọn quần áo trong phòng vào buổi sáng.
Anh cứ vậy mà nghĩ tới ngây người, thậm chí không nhận ra Giang Ninh Phiến đã rời đi.
Anh rất ghét việc mình nghĩ đến Giang