HÃY ĐỂ CÔ ẤY ĐI Dạ Mạc Thâm căn bản là không thèm đề ý, vẫn nghĩ rằng cô đang giả vờ, nên anh cười khẩy.
“Giả vờ đáng thương vậy tôi cùng không thèm để ý đâu.” Thân thể nhỏ bé ngã xuống vẫn nằm bất động trên đất.
Dạ Mạc Thâm nhướn mày.
“Diễn xuất đủ rồi đó?” Người vẫn như vậy không hề cử động, đôi mắt Dạ Mạc Thâm khẽ br> (} nheo lên mang theo tia xét đoán, rồi đầy chiếc xe lăn về phía trước.
Lúc đó anh mới thấy khuôn mặt của Thẩm Kiều tái nhợt như tờ giấy trắng vậy, đến ngay cả đôi môi cô cũng như không còn giọt máu nào vậy.
Ngay lập tức, trái tim của Dạ Mạc Thâm dường như bị thắt lại.
Hai mươi phút sau, trên hành lang của bệnh viện.
Dạ Mạc Thâm đang ngồi trên xe lăn với vẻ mặt u ám, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Túc đang không ngừng bận rộn, xong việc mới } bước về phía anh.
“Có ấy sao rồi?” Dạ Mạc Thâm nói với giọng điệu đầy ác ý.
Tiêu Túc cong môi, “Bác sĩ nói rằng mạch máu cô ấy rất yếu, lại thêm bị cảm, sức lực mệt mỏi, cho nên đã động đến thai nhi, là như vậy ạ.
Nghe xong, Dạ Mạc Thâm khẽ nhướn mày, một lúc sau nở nụ cười khinh bỉ: “Giả vờ đáng thương sao? Như vậy đã động tới thai nhi rồi sao?” Tiêu Túc: “… Cậu Dạ, sắc mặt của cô Thẩm thực sự rất tệ, hơn nữa {} đây là chẩn đoán của bệnh viện.” Đôi mắt của Dạ Mạc Thâm giống như một con dao sắc nhọn rơi xuống trên mặt Tiêu Túc, Tiêu Túc lập tức hạ giọng: “Cũng có thể là do lỗi chẩn đoán ạ, vậy cậu Dạ nên làm gì bây giờ ạ?” Dạ Mạc Thâm nhớ ra mục tiêu trước đó vẫn chưa đạt được, cô ta đã nôn tất cả những viên thuốc mà anh ép cô nuốt vào, mắt anh dần lạnh hơn: “Liên hệ với bác sĩ, trực tiếp phẫu thuật phá thai cho cô ta.” Nghe xong, Tiêu Túc không nhịn được mở to mắt, “Cậu…Cậu Dạ?” “Cô ta nghĩ rằng giả vờ bị bệnh (} là có thể giữ lại thứ nghiệp chủng này sao?” “Uh, cô Thầm vẫn chưa bỏ đứa bé sao?” Tiêu Túc xoa xoa đầu: “Vậy thực sự có chút quá đáng, cô ấy bây giờ dù sao cũng là vợ của anh, nếu đề lại đứa bé đó, vậy thì sẽ không phải là cho anh cắm sừng rồi sao?“ Nói đến đó, Tiêu Túc bắt đầu tưởng tượng khuôn mặt xanh đen của Dạ Mạc Thâm, trên đỉnh đầu anh lại bị cắm sừng, nhịn không được cười.
“Muốn chết sao?” Giọng nói của anh giống gáo nước lạnh làm Tiêu ) Túc chợt tỉnh, anh lập tức hồi phục thần trí, gật đầu: “Vậy tôi sẽ liên lạc với bác sĩ.” Tiêu Túc nhanh chóng rời đi, Dạ Mạc Thâm quay chiếc xe lăn về phía phòng bệnh, những chiếc bánh xe lặng lẽ trượt trên sàn nhà phòng bệnh.
Mũi đây mùi thuốc sát trùng, thân hình nhỏ nhắn thon thả của người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh viện, hai bàn tay gọn gàng đặt trên ngực, khuôn mặt xinh đẹp của cô an tĩnh, ngoại trừ khuôn mặt nhợt nhạt và sắc môi trắng bệch, nhìn không ra cô bị ốm, càng giống như {} cô đang ngủ.
Rõ ràng là một người phụ nữ mưu mô, hôn mê rồi mà bộ dạng vẫn còn được như vậy.
Bánh xe từ từ tiếp cận cạnh giường.
Đôi mắt đen thẫm của anh siết chặt ấy cô.
Là đang giả vờ sao? Nếu không làm sao cô có thể bất tỉnh vì một sự trùng hợp như vậy, nghĩ rằng như vậy có thể giữ loại tạp chủng đó sao? Dạ Mạc Thâm có thể thấy rõ, lông mi của Thẩm Kiều khẽ run lên, (} và từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt mới thức dậy của anh dần dần rõ ràng với sương mù, và sương mù dần tan biến, cuối cùng cũng nhìn thấy khung cảnh trước mặt anh.
Giống như một dòng nước suối mát lành tỉnh khiết, con suối này thật yên tĩnh, giống như được tô điểm lên bởi một người họa sĩ vậy.
Thanh lịch, sâu sắc, thật động lòng người.
Mạc Thâm sững sờ.
Trong giây tiếp theo, giống như một hòn đá phá vỡ mặt hồ yên tĩnh, Á} tạo ra từng đợt sóng gợn.
Nhìn thấy Dạ Mạc Thâm, Thẩm Kiều sợ hãi ngồi bật dậy, cơ thể nhỏ nhắn của cô co ro vào một góc, đôi mắt nhìn anh đầy sợ hãi.
Dạ Mạc Thâm nheo mắt, nghiến răng nói: “Tôi là ác quỷ à?” Anh còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.
Thẩm Kiều thầm nghĩ trong lòng, nhưng cô nhanh chóng hạ mắt xuống, không dám nhìn vào anh.
“Xin anh, hãy để tôi giữ lại nó.” Sau một lúc, Thẩm Kiểu nhỏ giọng cầu xin.
Giọng cô thấp xuống, giống như (} tiếng kêu của một con vật trước khi nó bị chết, không còn chút sức lực nào, nhưng nó dường như lập tức truyền vào trong tim anh.
“Một tạp chủng mà lại muốn mang ra thuyết phục tôi sao?” Thẩm Kiều không nói gì, cô