Tô Giản An chịu thỉnh thoảng quay lại ngôi này, vì lúc trở lại đây côn vẫn có thể tìm thấy những dấu ấn mà mẹ để lại trong căn phòng mẹ cô ở.Nhưng cũng chỉ có thể tìm thấy trong căn phòng này, 9 năm trước, Tưởng Tuyết Lệ vừa vào cửa liền mọi đồ đạc và đồ trang trí do mẹ sắp xếp.Tô Giản An mười lăm tuổi quật cường giữ lại gian phòng này, không cho bất cứ ai động vào đồ vật ở trong, bị Tưởng Tuyết Lệ cho một bạt tai, cô cũng không chút khách khí cắn tay Tưởng Tuyết Lệ tụ máu .Cuối cùng, Tô Hồng Viễn thỏa hiệp , cùng Tưởng Tuyết Lệ chuyển tới căn phòng khác, nơi này được giữ lại.Trở lại căn phòng này, Tô Giản An cảm thấy như mẹ vẫn ở đó, dường như chỉ cần cô đưa tay, sẽ được vòng tay ấm áp của mẹ ôm lấy.Nhưng đồ đạc bám bụi nói cho cô một sự thật phũ phàng, cô đã mất mẹ rất lâu rồi.Tô Giản An xắn tay áo, lấy một chậu nước sạch, lau dọn phòng cẩn thận.Mới đó đã sắp tới giữa trưa, căn phòng đầy bụi bặm dưới nỗ lực của Tô Giản An trở nên sáng sủa sạch sẽ không một hại bụi.Tâm trạng Tô Giản An cũng khá hơn, cô ra khỏi phòng, cũng tình cờ thấy Tô Viên Viên đã chạy vọt ra, đứng trước mặt Lục Bạc Ngôn vừa lên tầng."Anh rể!" Trang điểm tinh xảo tông màu hạt dẻ khiến Tô Viên Viên nhìn qua rất thanh thuần động lòng người, "Sợi dây chuyền anh tặng em rất thích, cám ơn anh nhé!"Cô ta vuốt ve chiếc vòng đắt tiền quanh cô, vui sướng cười toe toét.Lục Bạc Ngôn thản nhiên nói: "Không có gì.""Anh đi lên làm gì vậy? Tầng hai không có gì hay để xem ." Tô Viên Viên tự nhiên nắm tay Lục Bạc Ngôn Cùng nhau đi xuống đi, để cha mẹ xem vòng cổ anh đưa cho em.Lục Bạc Ngôn nhíu mi muốn thoát khỏi tay Tô Viên Viên. Tô Viên Viên lại đột nhiên "Ai nha" một tiếng rồi dựa vào người anh, vẻ mặt tỏ ra đau đớn."Anh rể, phiền anh đỡ em một chút. Lúc trước chân em từng bị bong gân, không biết có phải vừa rồi chạy nhanh quá không mà giờ thấy đau quá."Nói xong Tô Viên Viên liền muốn cúi xuống xem tình trạng chân, cũng vì động tác mà dây vấy không biết vô tình hay cố ý trượt xuống, cảnh xuân phía trước cũng lấp ló."Tổn thương cơ bắp, gân cốt một trăm ngày." Tô Giản An đột nhiên đi tới, nhẹ nhàng kéo dây váy Tô Viên Viên lên, cười nói, "Viên Viên, tốt hơn cô đừng chạy lung tung,để tôi gọi thím Lưu lên dìu cô xuống."Thừa dịp lúc thím Lưu lên tầng, Tô Giản An cười dài nhìn Lục Bạc Ngôn: "Ông xã, hỏi anh một vấn đề nhé."Đôi mắt hoa đào đáng yêu của cô sáng