Khi đã yên tâm cắt được đuôi thành công, Lệ Xuyên Lâm nhìn thấy bóng kẻ bám theo nhỏ lại rồi mới nói với Nhiếp Nhiên: “Được rồi, đã thoát rồi, cô ngồi dậy đi.
” Nhiếp Nhiên ngang đầu thăm dò nhìn kỹ gương chiếu hậu, chắc chắn là đã bỏ xa rồi mới ngồi thẳng lên ghế: “Thật sự là suýt nữa thì.
.
nhưng không ngờ là khả năng lái xe của anh lại tốt thế?Cô vỗ vai Lệ Xuyến Lâm như anh em đồng chí Tôi nói: “Lần sau chúng ta thử đua một trận nhé?” “Không!”Nhiếp Nhiên thấy anh ta chưa thèm nghĩ mà đã thẳng thừng từ chối mình, nụ cười lúc đầu bỗng vụt tắt đi, cô bĩu môi nói: “Không thích thì thôi, ai thèm chứ!”Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không thèm để ý đến kẻ bên cạnh nữaKhông khí trong xe đột nhiên trở nên yên lặngLệ Xuyên Lâm không thấy cô nói gì, ngay sau đó liền rút trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng, đưa cho cô.
Nhiếp Nhiên nhíu mày, cười tinh quái, “Sao thế, định lấy lòng tôi à?” Trong lúc chờ đèn đỏ, Lệ Xuyên Lâm liếc qua có một cái, “Cố định mặc đồ tập luyện ở doanh trại thế này mà đi sao?” Nhiếp Nhiên tự nhìn lại thấy đúng thật, mình không thể mặc thế này được“Đây là thẻ của tôi, cô đi mua vài bộ quần áo đi.
” Nhiếp Nhiên liếc nhìn cái thẻ của anh ta, vô tình hỏi: “Không phải là anh không muốn làm người móc nổi của tôi sao? Tại sao lại đưa tôi thẻ của anh?” Lệ Xuyên Lâm ngập ngừng một chút rồi nói: “Đây coi như là lần giúp đỡ3cuối cùng trên cương vị là người móc nối của cô đi.
”“Rõ ràng là không nỡ, lại còn giả vờ nghiêm túc gì nữa, có một không?” Cô cười giễu cợt rồi cầm cái