Trần Hoa trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói: “An An, mình biết, cậu
bởi vì mình mà đối xử rất lạnh nhạt với Hoắc Hiển.
Thật ra cậu không cần phải làm như vậy, nếu như cậu thích, không cần để ý…”
“Mình không muốn để ý tới Hoắc Hiển, là vì sự để tâm của người mình thích, không phải vì cậu.
” -Mộ An An nói rất thẳng thắn.
Trần Hoa sửng sốt.
“Thất gia của mình sẽ ghen, trước đây mình cũng từng nói với cậu rồi đấy.
Huống hồ, hạnh phúc của cậu, bản thân không nắm chắc, lúc nào cũng nghĩ đến việc buông ra, cậu có thể nhận được
cái gì?”
Đây là lần đầu tiên Mộ An An nói thẳng với Trần Hoa như vậy.
Cũng không đợi Trần Hoa đáp lại, cô liền vẫy tay với cô ấy, sau đó đi về phía bên kia.
Tài xế của Ngự Viên Loan đến đón cô.
Sau khi lên xe, Mộ An An liền trực tiếp quay về Ngự Viên Loan.
Mặc dù biết Thất gia đang đi công tác, nhưng khi trở về, Mộ An An vẫn không khỏi nhìn
quanh, hỏi người hầu: “Thất gia đâu?”
“Còn chưa trở về.
”
Sớm biết đáp án như vậy,Mộ An An cũng không có đáp lại, liền đi thẳng xuống lầu.
Người hầu liền gọi cô lại: “Tiểu thư An An, sáng sớm khi Thất gia rời đi có dặn dò.
”
Mộ An An dừng cước bộ, xoay người lại: “Dặn dò cái gì?” Người hầu cung kính đáp: “Thất gia sáng sớm đã dặn dò tiểu thư An An phải dọn ra ngoài, cho nên hành lý