Trước khi đẩy cửa phòng ra, cô nhìn qua phòng của Tông Chính
Ngự.
Nhưng ánh mắt của cô dừng lại chưa đến một phút, liền xoay người đẩy cửa phòng cùa mình ra.
Mộ An An vừa bước vào phòng liền nhìn thấy hai cái va li lớn được người hầu đóng gói rồi để sang một bên.
Chiếc vali thực sự rất lớn, hai chiếc đều là size 30 inch, trông chúng nó có vẻ đựng rất nhiều đồ đạc.
Mộ An An nghĩ đến những gì
người hầu đã nói, Thất gia sáng sớm đã dặn dò cho người ta thu dọn đồ đạc.
Anh thật sự rất tích cực.
Từ trước đến nay cô chưa từng thấy Thất gia nhiệt tình như vậy.
Mộ An An kéo va, khi mở ra, cô chỉ đơn giản ngồi trên mặt đất, bắt đầu kiểm tra hành lý trong vali.
Người hầu thu dọn một số quần áo mà Mộ An An thường mặc trong mùa này, còn có một số phụ kiện, những cái khác thì không có
gì đặc biệt.
Mộ An An rũ mắt xuống, bắt đầu nghiêm túc kiểm tra từng bộ quần áo.
Nếu không thích thì lấy ra bỏ sang một bên.
Trạng thái đóng gói hành lý rất nghiêm túc, không có gì quá đau thương, hoặc ưu buồn, rất yên bình.
Mà trạng thái như vậy, nó tiếp tục cho đến khi cửa phòng ngủ bị gõ.
Lúc này Mộ An An mới mở ra
chiếc vali thứ hai.
Cơ bản là cô bỏ thêm giày vào.
“Vào đi.
” – Mộ An An thuận miệng lên tiếng.
Cửa phòng ngủ được mở ra, cô cũng không ngẩng đầu lên nhìn người đi tới, cẩn thận lựa chọn, lấy ra đôi giày không muốn mang, để sang một bên.
Bác