Nhưng ai lại muốn nói chuyện với con cáo nhỏ đang có tâm trạng xấu này chứ, một khi cô mở miệng ra liền có thể khiến người ta choáng váng đến chết.
Bác sĩ Cố thở dài: “Tôi chỉ đến đây xem qua thôi, tôi cũng rất tò mò, cô làm thế nào có thể thuyết phục được Thất gia.
”
Mộ An An ngẩng đầu nhìn bác sĩ Cố trong khi tay cô vẫn đang thu dọn: “Không có gì thuyết phục hết, là chú ấy đuổi tôi ra ngoài.
”
“Cái gì?”
Bác sĩ Cố thực sự không biết điều này.
Mộ An An mặt vô cảm nói: “Tôi chỉ đề cập một chút về việc có thể ở cùng với Trần Hoa hay không, chú ấy không chỉ đồng ý, còn kêu người đóng gói hành lý cho tôi nữa.
”
“Điều này sao có thể chứ?” -Bác sĩ Cố nhíu mày, hiển nhiên là không tin.
ở trong Ngự Viên Loan thực sự có tin đồn Mộ An An muốn chuyển ra ngoài.
Nhưng điều mà bác sĩ cố nghĩ chính là Mộ An An đã thuyết phục Thất gia, và Tông Chính Ngự cũng đã đồng ý.
Mộ An An đang có tâm trạng không vui vì phải dọn ra ngoài và rời xa Thất gia.
Ai mà biết được nó thành ra thế này?
Khó trách người ta lại oán giận như vậy.
Bác sĩ Cố ngồi trên sàn nhà:
“Tiểu thư An An, trong này có phải có chỗ nào khiến cô hiểu
lầm rồi không?”
“Không hiểu lầm.
” -Mộ An An để một đống giày sang một bên, sau đó dựa vào chân giường, buộc tóc dài thành đuôi ngựa: “Chú ấy chính lả không cần tôi nữa.
”
“Bữa tiệc hôm qua, tôi đã lấy Tóc Xoăn ra thử chú ấy.
” -Mộ An An bổ sung.
Bác sĩ Cố cũng dựa vào chân giường theo cô.
Mộ An An còn nói: “Tôi không nên tự cho