Lục Mặc Trầm đúng hẹn đến bệnh viện lúc ba giờ.Vân Khanh đứng xếp hàng ở sảnh bệnh viện lấy thuốc.Có rất nhiều người.Bỗng nhiên một bóng người lạnh lùng bước đến, làm xung quanh lập tức trở nên yên lặng.Vân Khanh quay sang nhìn, anh đang đứng ở quầy phục vụ.Cô y tá bị mê mẩn đến đơ cả người.Anh cau mày theo thói quen, vẻ mặt nghiêm túc, mặc vest, đi giày da, thành thục bất phàm.Lục Mặc Trầm nhìn cô, sau đó hất cằm ra hiệu cho A Quan.A Quan lập tức đi đến chỗ Vân Khanh, xếp hàng thay cô.“…” Mấy người xung quanh nhìn cô chằm chằm.Vân Khanh cúi đầu đi về phía anh, cô đi giày bệt nên thấp hơn anh rất nhiều, lúc nói chuyện phải ngẩng đầu lên: “Anh đến thật đúng giờ.”Trong tay Lục Mặc Trầm vẫn còn cầm theo một tập văn kiện, anh kéo cô sang một bên để không cản đường, sau đó cúi đầu nhìn cô.“Truyền hai bình dịch, bây giờ không đau nữa, em đến lấy thuốc.” Vân Khanh thành thật bẩm báo.Anh chỉ nghe mà không nói gì.Vươn tay sờ trán cô kiểm tra nhiệt độ.Sau đó hai người chờ A Quan nhận thuốc.Vân Khanh nhìn anh mấy lần, người đàn ông vừa tan tầm vẫn còn mang theo vẻ lạnh lùng cay nghiệt, không chủ động mở miệng.Cô nhớ đến chuyện gì, nhanh chóng kể với anh: “Lúc nãy em gặp Bạch Vũ Linh và Quý Chỉ Nhã, Quý Chỉ Nhã có thai, Bạch Vũ Linh mới từ Mỹ trở về. Anh có biết chuyện bà ta đi Mỹ không?”Lục Mặc Trầm nhìn cô, ánh mắt thâm thúy.Với ánh mắt này, Vân Khanh liền đoán được anh nắm chắc hành tung của Bạch Vũ Linh, thế nên thuận miệng hỏi thêm: “Anh có biết Bạch Vũ Linh đi Mỹ làm gì không?”“Em muốn biết?” Lục Mặc Trầm khẽ hỏi.Vân Khanh lắc đầu: “Em chắc chắn Bạch Vũ Linh sẽ chẳng làm chuyện tốt đẹp gì, em vô tình nghe được bọn họ nói chuyện, Quý Chỉ Nhã hỏi Bạch Vũ Linh đã làm xong chuyện ở Mỹ chưa? Em chỉ muốn nhắc nhở anh một chút, tình báo hỗ trợ