“Ý của anh là tôi phải giết Trịnh Lan Hương kia sao?” Hương Tuyết kinh sợ thốt lên.
“Ấy, ấy, cô gái, tôi cũng chưa nói như vậy sao cô lại nói toẹt ra như thế.” Trương Hải Nam không nghĩ mình chỉ nói một câu mà cô gái này đã suy nghĩ đến chuyện giết người, đúng là đủ độc ác.
“Nếu không ý anh là gì?” Hương Tuyết quả thật không thể nào theo được ý nghĩ của người đàn ông này, anh ta vừa nói hai chữ diệt trừ cô ta không suy nghĩ được cái gì ngoài giết người.
Trương Hải Nam lại dùng đôi mắt mị hoặc nhìn Hương Tuyết: “Ý tôi là gì không quan trọng mà quan trọng là ý cô thế nào?”
“Ý tôi?” Hương Tuyết lẩm bẩm trong miệng, vô thức nói: “Nếu có thể tôi muốn cô ta không tồn tại trên đời này.”
Có vậy mới không có ai chen vào tình cảm của chị và thiếu chủ.
“Tốt lắm, vậy chúng ta cứ làm theo ý cô đi.” Trương Hải Nam bên ngoài thuận theo Hương Tuyết nhưng trong lòng đã có tính toán khác không ai biết được.
Sau đó hai người cùng nhau nói gì đó không ai biết được, chỉ có bản thân họ tự biết.
Buổi tối, biệt thự Hoa Sơn Trà.
Vừa ăn cơm xong Đỗ Lan Hương lại tìm Tống Thần Vũ nói chuyện, cô muốn kiện Trịnh Văn Nhân tội bắt cóc nên nhờ anh cung cấp bằng chứng, cô biết chuyện này anh có thể làm được, mẹ cô sẽ là nhân chứng, mấy ngày nay cô đã hỏi mẹ mình về chuyện này, bà cũng đồng ý tố cáo ông ta nên cô quyết làm thẳng tay.
Tống Thần Vũ nghe cô nói xong cũng không hỏi câu nào trực tiếp gọi điện cho Lê Vương thu xếp.
Đỗ Lan Hương thầm nghĩ, có quyền có tiền thật tốt, muốn làm gì chỉ cần một cuộc gọi là xong, biết đến bao giờ cô mới được như vậy?
Đột nhiên Đỗ Lan Hương cũng muốn có thế lực của riêng mình, như vậy không thể quang minh chính đại làm ngoài sáng thì bí mật làm trong tối, có chuyện gì uất ức cũng chẳng cần phải nhẫn nhịn.
“Em còn chuyện gì cần tôi giúp không?” Tống Thần Vũ gọi điện xong nhìn cô hỏi, thế nhưng Đỗ Lan Hương lại đang chìm trong suy nghĩ của mình không nghe anh nói gì, chỉ ngơ ngác đứng một chỗ.
Tống Thần Vũ gọi cô mấy lần đều vô dụng, anh lại đứng dậy tiến về phía cô, cảm thấy có hơi thở gần mình Đỗ Lan Hương mới bừng tỉnh, thấy khuôn mặt tuấn tú ở ngay gần mình cô giật mình một cái lùi ra sau một bước.
“Anh, anh đến chỗ tôi từ lúc nào vây?” Dọa cô một phen, người đàn ông này đúng là xuất quỷ nhập thần.
“Tôi gọi em không nghe đành phải đến đây thức tỉnh em, đang nghĩ gì vậy?” Tống Thần Vũ nhìn hành động của cô có chút không vui lại hỏi.
“Không có gì, chỉ suy nghĩ viển vông thôi, phải rồi, anh gọi tôi có chuyện gì?” Đỗ Lan Hương quay lại chủ đề.
Tống Thần Vũ không hoàn toàn tin cô nhưng cô đã tránh né anh cũng không truy đến cùng, chỉ bâng quơ hỏi: “Ngoài chuyện kiện tụng ra em còn muốn làm gì khác không?”
“Hết rồi, tôi không còn chuyện gì cần anh giúp đâu, chỉ là ngày mai tôi muốn đưa mẹ về nhà, được chứ?” Chuyện này cô đã tính toán cả rồi, chỉ nói với anh một tiếng thôi.
“Sao phải đi, ở đây không tốt sao?” Tống Thần Vũ nheo mắt, anh đã đón mẹ cô đến đây tức là có ý định này, không nghĩ cô lại muốn đưa bà đi.
“Anh… cho mẹ tôi ở đây sao?” Đỗ Lan Hương nhíu mày nghi hoặc.
“Ừm.”
“Vì sao?” Cô lại hỏi, rất muốn biết lý do.
Anh lại bình tĩnh trả lời: “Bà ấy là mẹ em cũng là mẹ vợ tôi.”
Đỗ Lan Hương thật không dám tin vào tai mình, chuyện gì thế này, anh chấp nhận cô là vợ, chấp nhận mẹ cô là mẹ vợ một cách dễ dàng vậy sao, rõ ràng lúc trước còn rất ghét cơ mà.
“Anh, Tống Thần Vũ, sự thay đổi của anh khiến tôi thật bất an, tôi suy nghĩ có khi nào một ngày nào đó anh lại bất chợt đưa tôi vào phòng kín hành hạ không?”
“Sẽ không.” Giọng điệu