Vừa về đến Vũ Gia , cô không hẳn lên gặp anh liền lười nhác ngồi vào bàn ăn nhâm nhi vài món ăn được bác quản gia dọn lên sẵn , nguyên ngày nay lo từng tất việc này việc kia chẳng có thời gian ăn uống gì nhiều , nên bây giờ ăn vào thứ gì cũng ngon cho dù đó là canh cặn cơm thêu vẫn sẽ cảm thấy không tồi
Bác quản gia từ xa quan sát trong đáy mắt có chút thương xót cho Trình Vân , từ lúc Vũ Thành hôn mê đến nay tất cả việc còn đang dang dở đều một tay Trình Vân gánh vác trên vai , tất thảy đều sẽ thấy rất mệt mỏi nhưng đối với người con gái trước mặt nó sẽ là một phiến diện khác
Cho dù mệt mỏi nhưng vẫn tiếp tục làm sẽ chẳng nghĩ đến chuyện dừng nửa chừng
" Phu nhân , tôi biết không việc gì khiến cô dừng lại nhưng vẫn nên chăm sóc bản thân thật tốt
Thiếu gia chắc sẽ không thích như vậy đâu ạ ''
Trình Vân chỉ gật đầu mỉm cười liền nhanh chóng đi lên lầu , bước vào phòng , Thanh Phong ngủ ngoan ngoãn bên cạnh Vũ Thành , toàn thân nhỏ nhắn có chút nếp vào anh , hai bàn tay nhỏ nhắn ôm chặt khư khư lấy cánh tay Vũ Thành ngủ vẻ rất ngon lành
" Anh xem ,
Kế hoạch đưa Tĩnh Nhiên đến bên cạnh Đoàn Thế Long hoàn thành rất xuất sắc , cậu ta vậy mà đã lấy được lòng tin từ hắn
Tất cả việc em cần gần như đã hoàn thành được một nửa chặng đường , sẽ sớm nửa thôi ....mối thù này sẽ trả sạch hết , em nhất định sẽ không tha cho một ai đã tham gia vào vụ việc lần này
Anh xem anh ngủ lâu như vậy rồi mà vẫn không định tỉnh dậy sao , anh cứ vậy mà ...ngủ miết hay sao , em sắp không trụ nổi nữa rồi ''
Cô sắp không trụ nổi nữa rồi ! Suy cho cùng Trình vân một chút gì đó khi ở bên cạnh anh , đều sẽ lộ ra bộ mặt yếu lòng , mềm mỏng
Có như vậy thì sao ? Anh vẫn hôn mê nằm yên ở đấy chẳng hề nhúc nhích cựa quậy , cô không làm , thì thế nào ! Không thể và không thể ngồi yên đợi chờ
Ánh mắt đau lòng nhìn chầm chầm vào khuôn mặt anh tuấn đầy mụ mị ấy một lúc hồi lâu mới dứt khoát rời khỏi phòng , một mạch đi thẳng về phía thư phòng lục soát một vài thứ cho đến khi thứ cần có đã có không nói một lời rời khỏi Vũ Gia
Bác quản gia từ đằng xa trong một góc tối chỉ có thể lắc đầu buồn bã , đứng thất thần một lúc nhìn về phía phật đường được thờ cúng cầu nguyện
Chỉ mong tai hoạ lần này mau chóng qua đi , mong cho Vũ Thành sớm muộn tỉnh lại , Trình Vân vẫn còn là một cô gái nhỏ những loại chuyện này thật sự đã là quá sức đối với cô
Cho dù Trình Vân có mạnh mẽ , kiên cường như thế nào thì chung quy vẫn sẽ chẳng tháo vát nổi
Vụ việc lần này tuy nói đơn giản nhưng không hề đơn giản như cách suy tưởng , chỉ mong kế hoạch Trình Vân đưa ra có thể đi đúng đường
Bác quản gian buồn rầu đứng một lúc lâu mới rời đi về phòng mình !
Vũ Thành u ám đứng một góc khuất trong bóng tối quan sát , tất thảy mọi chuyện từ trước đến nay anh đều có thể cảm nhận được chỉ có điều dầm trong ý thức như có một loại cảm giác gì đấy chặn ngang , cho dù mạnh mẽ muốn bừng tỉnh nhưng cuối cùng vẫn là vô vọng
Cho đến khi lời nói cầu nài trong tuyệt vọng vừa rồi của Trình Vân đã thật sự đánh thức giấc ngủ sâu ấy , giấc ngủ tưởng chừng chẳng bao giờ có thể thức tỉnh , lúc đấy , thật sự muốn kéo Trình Vân vào lòng ôm thật chặt lấy
Nhưng bây giờ không phải là lúc , thôi thì cố gắng kìm nén để nha đầu nhỏ chịu khổ thêm vài ngày sau này nhất định sẽ bù đắp cho Trình Vân sau vậy
Vũ Thành oán than đi về phía phòng của Từ Minh
" Lão Đại
Anh tỉnh rồi ''
Từ Minh đang tập luyện cơ thể sau khi điều trị vết thương , hốt hoảng khi nhìn thấy Vũ Thành bước vào vội vội vàng vàng nhanh chân bốn cẳng lấy đồ lau dọn sạch sẽ đặt ghế xuống cho Vũ Thành
" Chuyện tôi tỉnh lại tốt nhất một mình cậu biết
Ngày mai cầm thứ này quăng đến cho Đoàn Thế Long