Đầu bếp tại Lục gia đang được một phen toát hết cả mồ hôi hột. Có chuyện gì xảy ra vậy?
"Thiếu phu nhân, con cá đó chưa cạo vẩy." Bếp trưởng hốt hoảng ngăn Thiên Di lại trước khi cô cho con cá vào.
Cô ngơ mặt ra đó. "Tại sao lại phải cạo vẩy? Phiền phức." Thế là chú cá tội nghiệp đã được bỏ vào nồi.
Thiên Di muốn tìm hiểu sâu hơn về cuộc sống lúc trước của mình rồi dần dần hoà nhập với nó. Biết đâu cô sẽ nhớ lại được điều gì đó thì sao.
Cô nghe giúp việc bảo rằng thú vui khi ở nhà của Thiên Di chính là nấu ăn và chăm sóc vườn hoa vậy nên cô quyết định thử xem thế nào.
Nhưng mà có chút...trở ngại. Trong từ điển của Thiên Di mười tám tuổi hoàn toàn chẳng có kiến thức gì của việc nấu ăn. Bảo cô ăn thì được chứ nấu thì không đâu.
"Thiếu phu nhân bánh trong lò..."
"Không sao, chín kĩ một chút mới ngon." Thiên Di cười cười nhìn chiếc bánh biến dạng thành một màu đen huyền bí...
"Thiếu phu nhân mau tắt bếp!!!" Cô giúp việc đứng cạnh hốt hoảng hét lớn.
Món hầm trong nồi bốc khói nghi ngút, tràn cả nước ra ngoài.
Thiên Di mau chóng tắt bếp. Cô toát hết cả mồ hôi, quay sang nhìn nét mặt xám xịt của các vị đầu bếp rồi cười trừ an ủi một câu.
"Không sao...còn món chiên nữa mà."
Ơ nhưng mà tại sao Thiên Di nghe mùi khen khét? Ơ tại sao cái chảo lại bốc khói? Ơ lửa ở đâu ra vậy?
Cháy!!!
Sau một buổi nấu ăn hết sức "dữ dội" thì bày học mà Thiên Di rút ra được là : Làm người phụ nữ của gia đình thật không dễ dàng...
Con dao nhập khẩu mà bếp trưởng yêu quý nhất bị cô làm mẻ mất một ít, chiếc nồi bị cháy xém và cái chảo thì khét đen. Cũng may là Lục gia không xảy ra hoả hoạn.
[...]
Văn Nguyên đứng trước phòng giám đốc, anh gõ cửa.
"Vào đi." Vĩ Phong nói vọng ra.
Văn Nguyên bước vào mang theo một thông tin vô cùng hữu ích.
"Chuyện lúc trước cậu nhờ tôi điều tra, đã tra ra được người đàn ông thường lui tới nhà của lão Từ là ai." Văn Nguyên nói với ngữ khí nghiêm túc, anh đưa tập tài liệu mình thu thập được cho Vĩ Phong.
Anh cầm lấy, xem kĩ một lượt.
Người đàn ông đó ba mươi lăm tuổi, tên là Hứa Hạo. Nghề nghiệp là quản lý của cô diễn viên nổi tiếng tên Hoa Hoa. Trước đây gia đình khó khăn mắc nợ người thân rất nhiều tiền nhưng không hiểu vì sao số tiền đó gần đây đã được trả hết một cách kì lạ. Quan hệ của anh ta và Hoa Hoa cũng chẳng mấy thân thiết...
"Cô diễn viên này là một trong những người đại diện để quảng bá cho sản phẩm của chúng ta?" Vĩ Phong cau mày hỏi.
"Đúng vậy." Văn Nguyên đáp lời.
Vĩ Phong nhếch môi, hoá ra lão Từ đang có ý định đó, quả thật rất lợi hại. Có thể nói nếu kế hoạch này thành công thì coi như đợt quảng bá cho sản phẩm đầu tiên của Lục thị coi như thất thủ nghiêm trọng. Cũng may là Vĩ Phong đã có đề phòng từ trước.
"Liên hệ với bên Lý thị, bảo họ âm thầm hủy hợp đồng với cô diễn viên đó." Anh lên tiếng.
"Nhưng hợp đồng đã kí, fan hâm mộ cũng như công chúng ai cũng biết cô ta là một trong những ngôi sao quảng bá cho dự án lần này. Làm như vậy có hơi..." Văn Nguyên cảm thấy việc này có thể gây một luồng ý kiến trái chiều đến từ fan hâm mộ của Hoa Hoa, họ sẽ