Về phía Vương Xuân Thành, cậu đang nằm ngủ say sưa trên giường, Lục Y Y cũng nằm gọn trong vòng tay của cậu.
Cả hai sau khi trải qua một đêm cùng nhau liền lăn ra mà ngủ, không còn sức lực hay đủ tỉnh táo để nhận biết được sự việc vừa diễn ra.
Lục Y Y khẽ mở mắt, trước mặt cô là khuôn mặt anh tuấn không tì vết của Xuân Thành, nhan sắc này đã làm cô xao xuyến ngay từ lần gặp đầu tiên.
Cậu đã cứu cô, cô dùng lần đầu của mình để báo đáp cho cậu, xem ra cũng không thiệt thòi xíu nào, huống chi cậu lại đẹp trai đến vậy?
Y Y đưa bàn tay nhỏ bé của mình khẽ chạm vào môi cậu, đôi môi hồng hào mềm mại, vừa chạm vào cô liền muốn tiến đến cắn một cái...
Vương Xuân Thành bất ngờ mở mắt, Y Y bất giác đơ người, cánh tay vẫn giữ nguyên vị trí.
Cậu nhíu mày nhìn cô, lúc sau nhàn nhạt lên tiếng.
" Cô...đang làm gì vậy? "
" Tôi..."
Y Y vội rút tay về, lúng túng không nói nên lời, hai má ửng hồng.
Cậu thở dài thành tiếng, ngồi bật dậy.
Cơn đau buốt ập tới, Xuân Thành liền đưa tay ôm đầu vừa lên tiếng xuýt xoa.
Đêm qua cậu uống hơi quá chén rồi...
Nhưng mà...
Cậu liếc mắt sang cô gái quyến rũ xinh đẹp bên cạnh, khuôn mặt phút chốc đỏ bừng.
Không thể ngờ đêm qua cậu lại mãnh liệt như vậy!
Hành hạ cô gái nhỏ bé kia hết lần này đến lần khác, còn để lại bao nhiêu là vết hôn trên người cô ấy.
Cậu chưa bao giờ gần nữ sắc đến vậy, lần đầu tiên đương nhiên có hơi nóng vội và mạnh bạo.
Nhưng cô gái này có quen biết gì với cậu đâu chứ? Cậu chỉ thuận tay giúp cô khỏi tên tặc hái hoa kia, vậy mà nào ngờ lại xảy ra chuyện động trời này?
Thấy dáng vẻ ngốc nghếch kia của cậu, Y Y cười đắc ý.
Đúng là chồng tương lai của cô có khác!
Đáng yêu chết đi được!
Vậy mà đêm qua lại chẳng khác nào một con hổ đang khao khát được ăn thịt con mồi.
" Chuyện đêm qua, xin lỗi cô! "
Y Y lắc đầu xua tay cười trừ.
" Không sao, chỉ là tai nạn mà thôi! "
" Cô nói sao mà nghe đơn giản như vậy chứ? "
Y Y khựng người, ngơ ngác nhìn cậu.
Đương nhiên là đơn giản rồi, đêm qua rõ ràng là chủ ý của cô, cô muốn làm chuyện đó với chàng trai lạ mặt này, bây giờ không lẽ lại mặt dày nhảy dựng lên đòi cậu chịu trách nhiệm?
" Tôi thấy không sao thật mà? Cậu không cần..."
" Sao lại không cần được chứ? "
" H...Hả? "
Vương Xuân Thành nhíu chặt chân mày nhìn cô, khuôn mặt hiện rõ sự uất ức.
Cô gái này đã đem lần đầu của mình trao cho cậu, vậy mà bây giờ lại cho là bình thường như không có chuyện gì xảy ra, cô đây là muốn cùng với cậu trở thành tình một đêm sao?
Chỉ đơn giản là tình một đêm thôi sao?!
Dù gì...
" Tôi đã nói sẽ chịu trách nhiệm thì chắc chắn sẽ làm, cô không tin tôi sao? "
" Hay cô nghĩ rằng tôi chỉ đơn thuần là một chàng trai đi ngang qua cuộc đời cô, cùng cô trải qua một đêm xuân rồi sau đó không ai dính líu đến ai hết? "
" Cô nghĩ tôi là hạng người hạ đẳng thế sao? Lấy đi trinh tiết của con gái nhà người ta sau đó lại phủi tay và cho rằng không có việc gì, cuộc đời ai cũng sẽ có một lần như vậy? "
" Nếu cô không nghĩ cho thanh danh của cô thì cô cũng phải..."
" Cô cũng phải nghĩ cho tôi chứ! "
Xuân Thành cứ một mạch nói ra hết những gì mình đang nghĩ trong đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Y Y, cơ hồ như xoáy thẳng vào tâm can cô.
" Nghĩ cho anh sao? Nghĩ cái gì? "
" Cô! "
Cậu thật hết nói nổi với cô gái này, chuyện rõ như sao trên trời vậy mà còn không nhận ra sao?
" Cô không định chịu trách nhiệm với tôi sao? "
" Gì cơ? "
" Cô định ăn ốc không đổ vỏ à? Dù gì đêm qua tôi cũng đã cho cô lần đầu của mình rồi..."
Lần đầu của cậu?
Đêm qua cậu thực sự là...lần đầu?
Một dòng máu nóng chạy ngược lên khiến khuôn mặt cô phút chốc đỏ như quả cà chua chín.
Cô không đòi cậu chịu trách nhiệm thì thôi đi, cậu lại còn bắt cô chịu trách nhiệm với cậu?
Cô cũng là con gái, và đương nhiên con gái sẽ thiệt thòi hơn con trai khi bị mất đi lần đầu, vậy mà cái người này lại...
Nhưng không sao, xem ra cậu cũng là một người thẳng thắn!
Lục Y Y đây rất thích những chàng trai như vậy!
" Anh muốn tôi chịu trách nhiệm với anh sao? Vậy được, chỉ cần anh thuyết phục được ba tôi. "
Ba của Y Y cũng không phải người quá khó tính, nếu ông không cho thì cô cứ ngày ngày khóc lóc van xin, chắc chắn
sẽ được!
Xuân Thành mím môi suy nghĩ một lúc rồi khẽ lên tiếng, đôi mắt dần trở nên sâu thẳm.
" Tôi nghĩ ông ấy sẽ không chấp nhận. "
" Tại sao anh lại khẳng định như vậy? "
" Vì tôi chỉ là một trợ lý cỏn con mà thôi, không có chức quyền gì cả, người xinh đẹp như cô không là tiểu thư thì cũng là con của một gia đình danh giá. "
Y Y chớp mắt ngây thơ nhìn cậu, vừa nãy còn bắt cô phải chịu trách nhiệm các thứ, bây giờ lại bày ra bộ mặt này...Sợ rồi sao?
" Anh đang sợ sao? Trợ lý thì đã sao chứ? Ba tôi còn bỏ cả mẹ tôi để cặp kè với một cô thư ký cơ mà! "
Nói đoạn, Y Y tiến sát lại cậu hơn, thản nhiên đưa tay choàng vai cậu.
" Anh yên tâm, nếu ba tôi không đồng ý, cùng lắm tôi sẽ bỏ nhà đi để theo anh! "
" Theo tôi sao? Sẽ khổ lắm đấy. "
" Có gì mà trên đời này Lục Y Y đây chưa từng trải qua chứ? "
Xuân Thành cười cười, cô gái này xem ra cũng có cá tính đấy chứ? Khá là đáng yêu...
Vừa nãy cô gọi bản thân là...Lục Y Y sao?
Cái tên này...
Hai mắt cậu bỗng sáng rỡ, cậu trợn trừng mắt nhìn cô, lắp bắp lên tiếng.
" Cô...Cô là Lục Y Y sao?! "
Y Y nghi hoặc gật đầu, hai hàng chân mày khẽ nhíu lại.
" Sao thế? "
Chết rồi!
Lục Y Y chính là cái cô tiểu thư bám dai như đỉa mà nhị thiếu gia nhà cậu nhắc đến, mới tối hôm qua còn cãi nhau inh ỏi với Chu tiểu thư, vậy mà cớ sao đùng một cái lại lên giường với cậu thế này?
Tuy chỉ nghe danh chứ người thì chưa từng được gặp, khuôn mặt tay chân mắt mũi miệng ra sao thực tâm cậu không hề biết, nếu biết thì đêm qua cậu cũng không có gan đưa cô về nhà mình.
Nước đi này của cậu đúng là sai quá sai rồi!
" Cô Lục, thực ra tôi là trợ lý của cậu Khánh. "
Y Y ban đầu có hơi sốc nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh.
Trợ lý của Gia Khánh thì đã sao?
Dù gì anh cũng đã hắt hủi cô suốt bao năm tháng qua rồi, bây giờ cô có người mới chẳng lẽ anh cũng có quyền không cho sao?
" Thì sao chứ? "
" Cô không ngại gì sao? "
" Ngại cái quái gì? Đã yêu thì đương nhiên phải bất chấp tất cả chứ! "
Cái tên này sao lại nhát gan đến thế?
Cái gì cũng sợ sệt lo lắng, so với đêm qua đúng là khác xa một trời một vực!
Vương Xuân Thành nghệch mặt nhìn cô, hai gò má ửng hồng, đôi mắt long lanh đến lạ.
Yêu sao?
Cô vừa bảo...Yêu cậu sao?
Thật không? Cậu có nghe nhầm không?
Hay cô chỉ nói lộn mà thôi?
" Cô vừa bảo...yêu tôi sao? "
Cô ngơ ngác nhìn cậu, cái tên này đần độn ngu si đến vậy sao?
" Anh trai, đêm qua tôi đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, nếu không yêu thì đương nhiên tôi sẽ không cho anh lần đầu của mình. "
" Tôi đâu phải hạng con gái hạ đẳng đến thế? "
Vương Xuân Thành cười e thẹn, trong lòng bỗng dấy lên một cảm xúc lạ thường.
Trước giờ chưa có người con gái nào nói yêu cậu một cách thẳng thắn như vậy.
Cô gái này khiến cậu cảm thấy có chút...ấm áp!
Cậu đứng dậy, mặc kệ bản thân đang ở trạng thái không một mảnh vải che thân, mặc kệ có sự hiện diện của cô ở đây.
Cậu lấy một bộ vest đen lịch lãm từ trong tủ ra, thong thả mặc vào, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng cài từng cúc áo, cậu liếc mắt sang nhìn Y Y, lãnh đạm lên tiếng.
" Sửa soạn chuẩn bị đi. "
" Làm gì? "
Cậu tiến đến cạnh cô, gõ nhẹ vào đầu cô một cái.
" Đương nhiên là đi bái kiến nhạc phụ tương lai rồi! "