Chơi tới chiều thì anh lái xe đưa cô tới một bờ biển ngắm hoàng hôn.
Gió nhè nhẹ thổi mái tóc nâu của cô.
Cô nhắm mắt hít thở không khí của biển thật dễ chịu bỗng nhiên trong trí nhớ của cô lại hiện lên tấm ảnh cô gái cạnh bờ biển có nụ cười tươi đó.
Cô cau mày quay sang nhìn anh , thấy anh đang nhìn về hướng xa xăm thấy anh đang nghĩ gì đó cô buồn bực hỏi anh :
- Không phải anh nhớ người yêu cũ nên mới đưa em tới đây đó .
- Nhu Nhu em sao lại nghĩ vậy .
- Sao mà em biết hai người có kỷ niệm hay ho nào ở đây chứ .
- Em biết không không phải bến đỗ nào cũng chờ mãi một con thuyền quay lại, trong lúc thời gian con thuyền đó quay lại thì cũng có rất nhiều con thuyền khác tới đậu bến mà đúng không.
- Vậy sao ý anh là anh rất nhiều người theo đuổi sao hửm Lục tổng .
Anh hôn lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng:
- Trong lòng anh hiện tại và mãi mãi đều chỉ dành cho Nhu Nhu của anh mà thôi .
- Nếu cô ta quay lại anh sẽ làm gì .
- Anh không quan tâm tới cô ta điều anh quan tâm là đợi em về kết hôn với anh , em mau mau không người ta sẽ cướp anh đó .
- Nếu có người cướp anh cũng tốt , tên gian thương nhà anh ,em hông thèm đâu a.
- Có thật là em không thèm không , em có cần anh kể lại lúc em nằm dưới anh em nói gì không.
- Lục Dương tên khốn nhà anh .
- Được rồi, được rồi chúng ta về nhà ăn tối thôi , tối nay em còn trả bài cho anh, mai em còn phải đi Mỹ nữa .
- Đi về thôi .
Cô liếc nhìn anh một cái , đúng là anh không bỏ sót cơ hội nào mà nhưng mà cô cũng rất đồng tình tại vì ngày mai cô đi rồi sẽ rất nhớ anh .
Ngày hôm sau.
Tại sân bay riêng của Lục gia, anh tiễn cô lên máy bay, anh ôm cô không muốn buông chút nào nhưng cũng đành thả cô ra để cô không chậm trễ công việc.
Cô xoa đầu anh cưng chiều như đứa em trai:
- Em đi đây , lúc nào rảnh sẽ gọi video cho anh , iu anh nhiều lắm.
- Nhớ là phải gọi cho anh đó , em mà không gọi không nhắn tin cho anh mỗi ngày anh sẽ bay qua đó xới hết cái đất Mỹ để tìm em .
- Được rồi em đi nha , nhớ ăn uống đầy đủ , bảo vệ mình cho tốt đợi tới lúc em về sẽ thưởng cho anh nghe chưa.
- Tuân lệnh bà xã đại nhân.
Cô vừa đi được 15 phút thì điện thoại anh rung lên .
- Alo Lục tổng, Đỗ tiểu thư đã trở về .
Đoàng...
Sao lại trở về đúng lúc này chứ , nhưng dù sao anh cũng đã có Nhu Nhu, anh không thể làm chuyện có lỗi với cô được , dù sao anh cũng hết tình cảm với người cũ rồi không muốn dính líu làm bạn gái anh buồn a.
- Ừm tôi biết rồi, sau này chuyện cô ta không cần báo cáo .
- Dạ Lục tổng cô ấy nói muốn mời anh bữa cơm .
- Nói cô ta tôi không rảnh.
Tôi cúp máy đây có gì gặp ở Lục thị rồi nói.
- Dạ .
Anh đi tới công ty bộ mặt cực kỳ khó chịu , không