Bản tính của con người là vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Vốn dĩ đôi mắt Phong Hỏa Hỏa vẫn còn thâm tình nhìn chăm chú vào đôi mắt của Từ tổng, đến cuối cùng, bất tri bất giác đã bị đôi môi đỏ mọng như cánh hoa kia thu hút.
Hảo mỏng, hảo phấn nộn, giống như quả đông lạnh...
Hôn lên sẽ là cảm giác gì? Có thể cũng là ngọt ngọt hay không?
Phong Hỏa Hỏa nuốt nước bọt, Từ tổng yếu ớt nhìn nàng: "Hỏa Hỏa, em muốn làm gì?"
Phong Hỏa Hỏa bị Từ tổng gọi tâm trí trở về, nàng có chút khẩn trương, nội tâm hối hận, nàng vừa mới đáp ứng người ta làm bạn tốt hiện tại thế nào lại đè trên người người ta? Nhưng... Đây chính là cơ hội ngàn năm khó gặp, nàng rốt cuộc có nên bá đạo một lần hay không?
Từ tổng nhíu mày, nhìn như có chút thống khổ: "Tôi mặc kệ em làm gì, có thể đứng lên trước hay không? Em cùng với xe đạp trên người em rất nặng."
OMG!
Phong Hỏa Hỏa giống như điện giật từ trên người Từ tổng lăn xuống phía dưới, Từ tổng thở phào một hơi , giống như một tòa núi lớn đè nặng nàng được dọn đi.
Phong Hỏa Hỏa đầu tiên là tự mình bò dậy sau đó lại duỗi tay đem Từ tổng kéo lên: "Xin lỗi, xin lỗi, em quên, Từ tổng, đè đau không?" Phong Hỏa Hỏa trên dưới quan sát Từ tổng, dáng vẻ lo lắng đó ngược lại không phải giả vờ. Từ tổng nhìn nàng, cười như không cười hỏi: "Vừa rồi em muốn làm gì?"
"Không a...." Phong Hỏa Hỏa xoay mặt đi, nàng đem xe đỡ lên, trong lòng vô cùng phiền muộn, thật đúng là không thể làm chuyện xấu, nàng bị đập một cái hiện tại phía sau lưng vẫn còn đau.
"Rất đau?" Từ tổng nhìn vào mắt Phong Hỏa Hỏa mà hỏi, Phong Hỏa Hỏa bĩu môi: "Vì sao em nghĩ cái gì chị đều có thể nhìn ra?"
Lời này chọc cười Từ tổng: "Ánh mắt của em một mực phát sáng, giống như sói, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra?" Nàng vỗ vỗ vai Hỏa Hỏa: "Được rồi, đi đến nhà của tôi, tôi xem thử."
"Xem cái gì?" Phong Hỏa Hỏa buồn bực nhìn Từ tổng, Từ tổng nhướng mày: "Phía sau lưng, xe rất nặng, đừng để bị thương gân cốt."
"Không cần đi...." Phong Hỏa Hỏa xấu hổ, nàng còn muốn đi dạo bờ sông lại làm một chút chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, nếu có tiểu di mẹ ở đây thì tốt rồi, nàng ấy nhất định sẽ ' Không cẩn thận' Đẩy Từ tổng xuống sông, nước này cũng không sâu, như vậy nàng cũng có cơ hội. Từ tổng nhíu mày nhìn Phong Hỏa Hỏa, bỏ lại một câu: "Em nhanh lên một chút, tôi ở trong xe chờ em, đừng nghĩ giở trò thiêu thân gì đó nữa."
Phong Hỏa Hỏa: "..."
Không có cách nào, một đường bị Từ tổng kéo về nhà, vào trong nhà Từ tổng Phong Hỏa Hỏa nhìn chung quanh, trong mắt phát sáng.
Nhà này tuy rằng không phải biệt thự và vân vân như trong tưởng tượng, nhưng vừa nhìn chính là tỉ mỉ thiết kế, phong cách đơn giản chuyên nghiệp vô cùng phù hợp Từ tổng, nhưng mỗi chi tiết lại làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
Từ tổng vừa vào nhà đã phải đi rửa tay, rửa tay xong từ trong phòng đi tới, nàng chỉ chỉ sô pha: "Nằm sấp xuống đi."
Tuy rằng Phong Hỏa Hỏa không được tự nhiên, nhưng cũng không dám ngỗ nghịch Từ tổng, nàng chậm rãi tiến đến, giống như tiểu cẩu ghé vào sô pha.
Từ tổng xoa nhẹ tóc nàng, vươn tay muốn dò vào trong áo của nàng, bởi vì mới vừa rửa tay, cảm giác hơi lạnh kích thích phía sau lưng Phong Hỏa Hỏa nổi lên một tầng da gà, ngay sau đó, theo xúc cảm mềm nhẵn chạm đến thân thể Phong Hỏa Hỏa bắt đầu run rẩy.
Vừa mới bắt đầu Từ tổng không cảm giác được, chờ lúc nàng phản ứng kịp khuôn mặt cũng đỏ lên, nàng thu tay lại, hắng giọng nói: "Xương cốt không bị thương, không có việc gì."
"Ân...." Phong Hỏa Hỏa hữu khí vô lực đáp lời, Từ tổng vốn dĩ còn có thể đè nén tâm tình, kết quả bị một tiếng dường như than nhẹ dường như nỉ non của Phong Hỏa Hỏa câu hồn, nàng thật sâu hít một hơi: "Mau kéo áo lại." Phong Hỏa Hỏa thực sự không lừa gạt nàng, ngoại trừ giọng hát êm tai, những thanh âm khác thực sự rất.... Dễ nghe đây.
Nghe xong lời này, Phong Hỏa Hỏa từ sô pha đứng lên cảm giác thê lương, khắp bầu trời đều bắt đầu rơi đại tuyết.
— —
Mỹ nhân lệ, rượu trong bôi, đại tuyết bay...
Trong Yên Hoa Lâu, Từ tổng ôm Phong Hỏa Hỏa uống rượu, khuôn mặt Phong Hỏa Hỏa ửng đỏ, nàng ôm cánh tay Từ tổng, đem đùi cọ chân chân nàng, trong miệng nỉ non lại lãng mạn xướng khúc 《tiểu tinh tinh 》. Một khúc hoàn tất, Phong Hỏa Hỏa thâm tình nhìn Từ tổng: "Gia, đêm nay ngươi cuối cùng cũng chịu lưu lại?"
Từ tổng nhéo nhéo khuôn mặt Phong Hỏa Hỏa: "Ta còn chưa bao giờ gặp qua hoa khôi chẳng rụt rè giống như ngươi."
Giọt nước mắt trong mắt Phong Hỏa Hỏa muốn lăn xuống: "Ta ngày ngày chờ ngươi đến, ngươi không biết tịch mịch của hồng lâu này, vì chờ ngươi, gạch men sứ trên tường ta đều tự tay sờ qua, a ma nói ta dọn vệ sinh còn tận tâm hơn Tiểu Hồng, chuẩn bị điều ta đi quét dọn WC. Ngươi không biết, từ sau khi nhìn thấy gia, những người khác không thể lọt vào mắt ta nữa, từ nay về sau, Hỏa Hỏa ta sinh là người của ngươi, tử là quỷ của ngươi —"
Từ tổng thở dài đẩy Phong Hỏa Hỏa ra: "Ta cũng không phải không biết tâm ý của ngươi, chỉ là ta có một bí mật, vẫn gạt ngươi."
Phong Hỏa Hỏa che miệng: "Gia, chẳng lẽ ngươi là Hoàng Thượng cải trang vi hành? Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối có thể chấp nhận!"
Từ tổng: "... Ngươi đoán lại xem?"
Phong Hỏa Hỏa lại che miệng: "Gia, lẽ nào trong nhà ngươi đã có cọp mẹ? Này....một núi không thể có hai hổ, tuy rằng ủy khuất, nhưng vì ngươi, sau khi trở về ta trước hết giả vờ làm mèo cũng không phải không thể —"
Từ tổng yếu ớt thở dài một hơi: "Có phải ngươi ngốc hay không?"
Nước mắt của Phong Hỏa Hỏa rơi trên mặt đất: "Gia, đáng ghét, vậy ngươi nói cho người ta biết đi."
Nhìn nàng nhìn đôi mắt của nàng, phun ra từng chữ: "Từ nay về sau, chữ 'gia' này của ngươi có thể đừng gọi nữa hay không, ta là một nữ nhân."
Đôi mắt Phong Hỏa Hỏa trừng thành bóng đèn, cả người cứng lại rồi.
Từ tổng buồn bã cười: "Thế nào, sợ? Còn muốn đi theo ta sao?" Nàng chăm chú nhìn Phong Hỏa Hỏa một lúc, lắc đầu, đứng dậy rời khỏi.
Phong Hỏa Hỏa mắt thấy người phải đi, dưới tình thế cấp bách nàng vươn tay, nàng biết giờ phút này chữ 'gia' Gọi không được nữa, mắt thấy Từ tổng muốn rời đi từ nay về sau thiên nhai xa cách, Phong Hỏa Hỏa hét lớn một tiếng: "Nương, dẫn ta đi!"
Từ nương hóa đá.
— —
"Em lại đang tưởng tượng cái gì?" Từ tổng không hài lòng nhíu mày nhéo nhéo gương mặt mềm mại của Phong Hỏa Hỏa, Phong Hỏa Hỏa đau đến hấp khí: "Không... Không a."
Từ tổng chăm chú nhìn vào mắt nàng: "Sẽ không là cái gì hồng lâu hoa khôi chi liệt hèn mọn đi?"
Phong Hỏa Hỏa trợn tròn đôi mắt: "Chị làm sao biết?"
Từ tổng: "...."
Nàng vốn dĩ tùy tiện nói một chút, không nghĩ tới Phong Hỏa Hỏa thực sự....
"Hỏa Hỏa, sau này đừng giở những trò này nữa."
Từ tổng hắng giọng nói, Phong Hỏa Hỏa quay đầu nhìn Từ tổng: "Cái gì nha?" Bởi vì nóng lòng, nút áo trên cổ áo cài sai, loáng thoáng lộ ra một mảnh trắng nõn.
Từ tổng thở dài, đưa tay cởi cút áo giúp nàng cài lại lần nữa: "Em nói một chút em đây là tự tìm khổ làm gì."
Phong Hỏa Hỏa ủy khuất vô cùng, nàng bất quá là đã nghĩ trình diễn thức thứ nhất anh hùng cứu mỹ nhân của 《Tiểu Bạch Kiểm Tam Thập Lục Thức 》, thế nào lại biến thành như vậy? Nhìn khuôn