KENG…
Theo Vạn Vạn Kết bị Lạc Nam ném lên cao, cũng là cùng lúc đó có tiếng Kiếm ngâm vang vọng…
Lạc Hồng Kiếm xuất hiện trong tay hắn, ánh Kiếm đỏ rực sáng lóe mắt, một tia Kiếm Khí tràn lan…
Thấy tình cảnh này, chúng nhân đều là hãi hùng khiếp vía, Mộng Chi Tiên nhịn không được kinh hô:
“Không!”
Một khi Lạc Nam động thủ, chỉ sợ sẽ lập tức đắc tội Tiêu Dao Tiên Đế, không ai có thể bảo vệ được hắn a.
Tử Yên ánh mắt biến hóa nhìn sang Tiêu Dao Tiên Đế, với thực lực của hắn không khó để ngăn cản Lạc Nam ra tay.
Chỉ là khiến Tử Yên giật mình chính là, Tiêu Dao Tiên Đế rõ ràng đã ngưng tụ Đế Lực ở trong tay chuẩn bị động thủ, nhưng chẳng biết tại sao một chân của hắn khựng lại, trong mắt lóe lên một tia mê mang cùng do dự.
“Chẳng lẽ…” Ánh mắt Tử Yên lóe lên một tia sáng mê người, nhìn về thân ảnh Lạc Nam mang theo cảm giác bội phục.
XOẸT…
Tiếng Kiếm khí xẹt ngang không gian, nhân lúc Tiêu Dao Tiên Đế lỡ nhịp, Vạn Vạn Kết đã bị trảm trúng.
Tràng cảnh kinh người lập tức xuất hiện…
Chỉ thấy Vạn Vạn Kết vốn dĩ trăm mối không thể giải đột nhiên tách ra một cách có quy luật rõ ràng, từng vòng từng vòng rơi xuống mặt đất, vốn tưởng là một vật vô pháp tháo gỡ, lúc này lại phân ra từng nhánh dây thừng đơn độc rõ ràng theo màu sắc rơi xuống mặt đất.
Đến khi toàn bộ Vạn Vạn Kết chạm đất, chúng nó đã được tháo gỡ hoàn toàn.
“Gỡ…gỡ rồi?”
Đám người trợn tròn cả mắt, lắp bắp nói không nên lời.
Mộng Chi Tiên, Thu Thi…Đông Mai chúng nữ một tay che miệng, khoảnh khắc vừa rồi trái tim các nàng giật thót, thật sự như đang nằm mơ.
Lạc Nam trong lòng thở phào một hơi nhẹ nhõm thu hồi Lạc Hồng Kiếm, ngoài mặt lại hết sức bình thản chỉ vào Vạn Vạn Kết đã rã rời dưới chân, nhìn Tiêu Dao Tiên Đế nhếch miệng:
“Tiền bối, ván này ta thắng!”
Thanh âm tự tin mạnh mẽ, ánh mắt sáng quắc tỏ ra một sức hút mê người, toàn trường trở nên yên tĩnh.
Đám đông trợn mắt há hốc mồm, không ai nghĩ đến Lạc Nam lại lựa chọn cách thức bá đạo đó, hơn nữa lại còn thành công.
Tiêu Dao Tiên Đế nghe lời nói của Lạc Nam, lại nhìn Vạn Vạn Kết phân tán rõ ràng dưới đất, nhãn thần phiêu hốt, giọng điệu rung rung cất lên:
“Vì sao ngươi lựa chọn cách này?”
Đám người vểnh tai, muốn lắng nghe câu trả lời của Lạc Nam.
“Haha!” Lạc Nam bỗng nhiên ung dung cười:
“Thời gian quan sát Vạn Vạn Kết vừa qua khiến tiểu tử nhận ra một điều!”
“Điều gì?” Tiêu Dao Tiên Đế lập tức hỏi.
Lạc Nam nhún nhún vai, lười biếng đáp: “Con đường tu đạo vốn đã đủ khó khăn rồi, nếu có thể giải quyết vấn đề theo cách đơn giản, cần gì tự mình làm khó bản thân?"
“Giải quyết một cách đơn giản nhất…!” Vô số người âm thầm nghiền ngẫm.
Tiêu Dao Tiên Đế có chút sững sờ trước lời nói của Lạc Nam, sau vài giây…hắn chợt ngửa đầu cười to:
“Hahaha, hay cho một câu nói, thì ra vô số năm qua lão phu tự mình làm khó mình, thật là ngu xuẩn mà, hahaha!”
Gương mặt hắn đỏ hồng, ngửa đầu tu một ngụm lớn rượu, sảng khoái đến cực điểm.
Đúng như lời Lạc Nam nói, từ khi đạt được Vạn Vạn Kết…Tiêu Dao Tiên Đế hắn ngày đêm quan sát muốn tự dùng đôi tay để tháo gỡ thứ này, mất nhiều năm vẫn không thành công, đây chẳng phải là chọn hướng khó nhất để giải quyết sao?
Nếu ngay từ đầu hắn có thể quyết đoán như Lạc Nam, chọn cách đơn giản nhất, dùng một Kiếm chém đứt, thậm chí đánh nát Vạn Vạn Kết thành tro bụi, chẳng phải vấn đề đã được giải quyết từ lâu rồi sao? Cũng chẳng cần lấn cấn khó chịu trong lòng thời gian dài như thế.
Thậm chí Tiêu Dao Tiên Đế lúc này còn nghĩ, mình đã lãng phí vô số thời gian vào Vạn Vạn Kết…mình thật sự rảnh rỗi đến điên rồi.
“Nói không chừng đây chính là ý đồ của người tạo ra Vạn Vạn Kết, muốn hậu nhân giải quyết mọi vấn đề bằng phương thức đơn giản nhất, đừng phức tạp hóa nó lên làm gì!”
Tiêu Dao Tiên Đế càng nghĩ càng cảm thấy có lý, gật gù liên tục.
Đám người hai mặt nhìn nhau, nhìn về Lạc Nam mà sắc mặt trở nên phức tạp.
Nếu đặt bọn hắn trong hoàn cảnh của Lạc Nam, bọn hắn dám làm như vậy không? Dám quyết đoán như thế không? Chẳng may đắc tội Tiên Dao Tiên Đế thì sao?
Càng nghĩ, đám người càng cảm thấy đặt mình vào hoàn cảnh của Lạc Nam thà chịu thua chứ không dám quyết tuyệt chém phá Vạn Vạn Kết như vậy.
Thời gian đưa ra là một tháng, nhưng chỉ qua vài ngày…Lạc Nam đã làm ra lựa chọn.
Chỉ bấy nhiêu đó, đủ thấy hắn làm người quyết đoán đến mức nào, là một kẻ dám nghĩ dám làm, cũng có lòng can đảm và bản lĩnh gánh lấy trách nhiệm.
“Một lần này lão phu lại thua!” Tiêu Dao Tiên Đế tán thưởng nhìn Lạc Nam:
“Mặc dù lão phu chưa biết trong vũ trụ này liệu có kẻ nào tháo gỡ Vạn Vạn Kết bằng tay không được hay không, nhưng tin chắc một điều…kẻ đó cũng giống như lão phu, thích tự làm khó chính mình! Ha hả…”
Nói xong hắn lại ngửa đầu uống rượu cười ha hả, hiển nhiên việc Lạc Nam giải khai Vạn Vạn Kết theo một cách đơn giản khiến hắn cực kỳ hưng phấn.
“Thật ra đạt đến đẳng cấp của Tiền Bối, tự làm khó mình đôi khi để cuộc sống càng thêm phong phú hơn, xem như thú vui tiêu khiển cũng được…” Lạc Nam cực kỳ nghiêm túc nói ra:
“Nhưng mà tiểu tử thì không, tiểu tử còn chưa đủ tư cách đó…vì thế mới nghĩ ra biện pháp dứt điểm như thế này!”
“Thắng không kiêu, bại không nản!” Tiêu Dao Tiên Đế tán thưởng than thở:
“Đáng tiếc tiểu tử ngươi không cùng chí hướng với lão phu, bằng không ta sẽ lập tức thu ngươi làm đồ đệ!”
“Đa tạ tiền bối hậu ái, chỉ trách tiểu tử không có phúc phận này!” Lạc Nam cũng không bất ngờ trước lời nói của Tiêu Dao Tiên Đế, chỉ chắp tay nhếch miệng cười.
Nhưng lời này lọt vào trong tai khiến đám người xung quanh đã sớm hóa đá.
Tiêu Dao Tiên Đế cảm thấy tiếc hận vì không thu được Lạc Nam làm đồ đệ, mà Lạc Nam vẫn bình thản ung dung vì điều đó?
Hai người này điên rồi, thế gian triệt để điên rồi.
Chiến Cuồng, Hoành Kiệt, Kiêu Hách mấy tên thiên tài hai mặt nhìn nhau, cảm thấy đầu óc thật sự không đủ dùng.
Tiêu Dao Tiên Đế là nhân vật bực nào? Muốn thu một đồ đệ còn cần cùng chung chí hướng? cưỡng ép hắn bái sư chẳng phải đơn giản sao? Lạc Nam dám chống lại cường giả chắc?
Mà Lạc Nam chẳng những không kinh hoàng quỳ xuống van xin để được làm đệ tử, ngược lại còn thản nhiên chấp nhận, từ bỏ cơ hội bái một vị Tiên Đế cường đại làm sư phụ, từ bỏ thân phận Đế Tử Tiêu Dao Cung vẫn đang rộng mở.
Ở trước mặt hai người này, bọn hắn thật sự lý giải không nổi a.
Tiêu Dao Tiên Đế vừa tán thưởng vừa nuối tiếc nhìn Lạc Nam, mà Lạc Nam cũng rất tôn trọng nhìn lại hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không nói lời nào nhưng trong lòng hiểu rõ.
Tiêu Dao Tiên Đế lão khí hoành thu, là nhân vật cực kỳ lão luyện…vừa liếc mắt, hắn đã nhận ra Lạc Nam là một người trẻ tuổi có chiến ý tràn đầy, ngang tàng liều lĩnh, lòng hiếu thắng cực mạnh, Ngũ Long Đế Cung uy phong lẫm liệt như xa giá của bậc quân vương, sở hữu lòng tự tôn dù đối diện Đế Uy cũng không khuất phục…
Người như Lạc Nam nếu không ảm đạm ngã xuống, tương lai sẽ đứng trên đỉnh cao nhìn xuống chúng sinh, quân lâm thiên hạ.
Mà tôn chỉ và sở học của Tiêu Dao Cung lại đi theo hướng nhàn vân dã hạc, tiêu dao tự tại, xem trời đất là nhà, không hơn thua tranh đấu với đời.
Một kẻ ôm mộng quân vương và một kẻ chỉ muốn phiêu bạt giang hồ, cả hai dù có tính cách hợp nhau…nhưng chí hướng vĩnh vĩnh giống như hai đường thẳng song song tách biệt.
Bọn hắn rất thích hợp để làm bằng hữu, nhưng muốn làm sư đồ là chuyện không thể.
Nếu Tiêu Dao Tiên Đế vì quá thưởng thức mà bất chấp tất cả thu Lạc Nam làm đồ đệ, thì với tâm thế của Lạc Nam cũng không thể lĩnh ngộ một thân sở học của Tiêu Dao Cung đạt đến mức tối thượng.
Đương nhiên, Tiêu Dao Tiên Đế vẫn có thể dạy Lạc Nam những sở học khác mà hắn tích trữ được, những thứ phù hợp với kẻ ôm mộng Bá Vương, nhưng mà một khi làm như thế, Lạc Nam đâu thể được xem là truyền nhân Tiêu Dao Cung?
Lối