“Mẹ kiếp, Lệ Hàm cậu mau nhìn kìa, tên đàn ông cặn bã kia đến rồi!”
“Không phải cậu ta thành đôi với Triệu Thư Kỳ rồi sao, chặn trước cửa lớp chúng ta làm gì thế?”
“Xì, đừng nói tên nghèo rớt mồng tơi này lại để ý Lệ Hàm của chúng ta nhé, trời ạ, thật không biết Triệu Thư Kỳ nghĩ sao mà lại đi đồng ý với cậu ta nữa”.
Trần Lạc Thần vừa đến cửa phòng học của Tô Lệ Hàm.
Lập tức bị người người chế giễu.
Nhưng Trần Lạc Thần đã miễn dịch với chuyện này rồi.
Chỉ kêu Tô Lệ Hàm ra ngoài một lát.
Tô Lệ Hàm hơi bất ngờ vì Trần Lạc Thần đến tìm mình, cô ta vẫn luôn đợi Trần Lạc Thần gọi điện thoại đây, không ngờ lúc đang thấy thất vọng thì anh đã trực tiếp đến tận lớp.
Đương nhiên Tô Lệ Hàm sẽ đồng ý.
Vì bây giờ cô ta lại tin tưởng Trần Lạc Thần rồi, thật ra hôm đó sau khi tát anh một cái, Tô Lệ Hàm đã thấy hối hận, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy anh không phải người như vậy.
Cho nên hôm qua lúc Trần Lạc Thần giải thích với cô ta, Tô Lệ Hàm đã tin tưởng anh ngay.
Hai người rời khỏi phòng học, đi ra sân trường trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
“Trần Lạc Thần, không phải lần trước chị họ tôi trở về từ nước M sao, sau đó vẫn luôn bận rộn xử lý một vài công việc, bây giờ mới không bận nữa, chị ấy vẫn luôn muốn gặp cậu, tôi hẹn lại mãi, bây giờ không hẹn được nữa rồi!”
Tô Lệ Hàm nói: “Tôi muốn anh mời chị họ của tôi ăn bữa cơm!”
“Okay, chuyện này không thành vấn đề, lúc nào vậy?”
Trần Lạc Thần thấy Tô Lệ Hàm không tức giận thì nghĩ cuối cùng cũng bỏ qua chuyện này rồi, lập tức đồng ý.
“Không phải buổi chiều cậu không có tiết à, buổi trưa đi, mấy ngày nữa chị họ tôi lại bận tiếp, sau đó bận xong sẽ trở về nước M luôn!”
“Được!”
Sau khi quyết định xong.
Trần Lạc Thần bắt đầu tìm chỗ ăn cơm.
Phố thương nghiệp Kim Lăng quá quen thuộc rồi, Trần Lạc Thần không muốn đi nữa.
Vả lại đi đến đó có vẻ hơi phách lối.
Bèn bàn bạc với Lý Chấn Quốc một chút, địa điểm là Lý Chấn Quốc đặt, tên là trang viên Trúc Phong.
Nơi đó rất yên tĩnh.
Tuy không nằm trong phố thương nghiệp Kim Lăng, nhưng cũng là một quán ăn tập đoàn thương nghiệp Kim Lăng mở ra.
Nói về thành tích, không hề thua kém quán ăn bình thường trên phố thương nghiệp Kim Lăng chút nào.
Nghe thấy thế, Trần Lạc Thần bèn đặt chỗ, đi đến đó cùng với Tô Lệ Hàm.
Sau khi đến, cảm giác trang viên Trúc Phong đem lại cho anh không đồ sộ như trong tưởng tượng.
Có cảm giác giống như bước vào thôn làng nhỏ trong thành phố, tất cả nhà cửa của trang viên này đều được làm từ đá.
Phong cách giống với thời kỳ dân quốc.
Rất tao nhã.
“Chị Đường Sở, bên này bên này!”
Đợi chưa đến nửa tiếng, một người đẹp ăn mặc vô cùng thời thượng đi vào quán ăn.
Trần Lạc Thần và Tô Lệ Hàm đợi bên ngoài, Tô Lệ Hàm kích động chào hỏi cô ta.
“Lệ Hàm, chỗ này là ai chọn thế? Sao lại chọn ở đây, quê mùa quá!”
Người đẹp tên Đường Sở đi tới.
Tháo kính râm xuống, tỏ thái độ ghét bỏ.
“Chào chị họ Đường Sở, em tên Trần Lạc Thân, chỗ này là em đặt!”
Trần Lạc Thần cười ung dung.
Đường Sở này rất giống với Đường Nhiên, cũng là mỹ nữ vô cùng xinh đẹp, hơn nữa vì đi nước ngoài về, khiến cô ta có một khí chất độc đáo.
Thái độ khiêu khích của cô ta cũng nằm trong dự đoán của Trần Lạc Thần.
Ha hả, không phải em gái Đường Nhiên của cô ta cũng là người như thế sao!
“Ồ, cậu là Trần Lạc Thần à, tôi muốn gặp cậu lâu lắm rồi đấy, nghe hai đứa em gái của tôi nói cậu rất có tiền, sau khi trúng số còn mua cả Lamborghini, ha hả, vậy mà cậu lại dẫn tôi đến một nơi thế này ư?”
Đường Sở nói chuyện không hề khách sáo chút nào, vừa nói vừa đi vào trong phòng bao.
Còn nhẹ nhàng che mũi.
Nơi này sạch sẽ như vậy, sao có thể có mùi lạ được.
Trần Lạc Thần chỉ cười khổ lắc đầu.
“Trần Lạc Thần, cậu nói xem bây giờ số tiền trúng xổ số của cậu còn lại bao nhiêu?”
Đường Sở nói thẳng vào vấn đề.
Trần Lạc Thần cười nhạt: “Không còn bao nhiêu cả, tiêu gần hết rồi!”
“Ha hả, đúng là y như tôi đoán! Người như cậu thật sự chẳng khác nào nhà giàu mới nổi cả, biết điểm dừng còn đỡ, nhưng loại người mới phất lên đã mua siêu xe như cậu, chắc chắn là ấm đầu rồi…!”
Đường Sở hờ hững lắc đầu.
Trần Lạc Thần chỉ cười khổ gật đầu.
Xem ra Tô Lệ Hàm và Đường Nhiên đều không nhắc tới thân phận của mình với chị bọn họ.
Cũng là giữ bí mật vì mình.
“Vậy Trần Lạc Thần, sau này cậu có tính toán gì chưa?”
Đường Sở lại hỏi.
“Vẫn chưa nghĩ rõ ràng!”
Lại là vấn đề thế này, Trần Lạc Thần chỉ có thể giả vờ ngớ ngẩn cho qua.
Đường Sở lại thất vọng lắc đầu.
Lúc này Tô Lệ Hàm vội đổi chủ đề:
“Chị Đường Sở, không phải chị nói hôm nay còn có mấy người bạn cùng làm việc du học ở nước ngoài đến Kim Lăng à? Sao không thấy bọn họ thế?”
“À, bọn họ cũng sắp đến rồi, haiz, vốn định cùng nhau ăn bữa trưa, cho hai người làm quen một chút, bọn họ đều là tinh anh du học ở nước ngoài, nhưng em nhìn chỗ này đi, quá là low, sao mà kêu người