Hà Dạ Tuyết tiếp tục kích thích bọn họ: "Sao nào? Các người còn muốn giết tôi à? Đến đây nha! Dù sao các người vô năng nhất! Không đối phó được huyết tổ cho nên chỉ có thể phát giận lên người dân chúng bình thường như tôi! Giết tôi đi! Các người am hiểu nhất chính là làm ra chuyện thể này còn gì!"
Lời này làm nhóm người cao ngạo tự đại như "Thần linh" này đều tức điên rồi. Vấn đề là bọn họ còn không thể làm gì. Chỉ có thể nhịn! Nếu giết Hà Dạ Tuyết chẳng khác nào chứng thực những lời cô ta vừa nói à! Bọn họ còn lâu mới chủ động thừa nhận.
Dương Hạo Quân và Tà Thần Hỏa Vân đều muốn cười.
Nhóm người luôn cao ngạo tự đại này trong mắt chưa bao giờ chưa được kẻ nào, kết quả bị một cô gái nhỏ dạy dỗ một trận lại không phản bác được một câu, chỉ có thể cắn răng nghiến lợi nuốt ngược vào trong bụng.
Lúng túng đến cực điểm! Mười mấy người cau có mặt mũi, khó chịu như nuốt phải ruồi bọ... Hôm nay bọn họ mất sạch mặt mũi rồi!
"Đây vốn là chuyện của các người! Không liên quan gì đến tôi hết! Có chùi đít cũng chỉ chùi đến chỗ này thôi, còn lại tự các người giải quyết cho tốt đi! Tôi đi trước đây!"
Dương Hạo Quân nói xong, quay người dẫn Tà Thần Hỏa Vân rời đi. Bọn họ còn muốn đi tìm mười tám vị thiên sứ hắc ám, đi tìm cây mận nhiễm nữa. "Không được đi! Hai người gây họa lớn còn muốn đi à?" Có người muốn ngăn lại.
Người dẫn đầu tức giận quát: "Đều dừng lại cho tôi, mấy người còn ngại chưa đủ bẽ mặt à? Tôi phải nói một sự thật mà các người không muốn thừa nhận, lần này cũng nhờ Dương Hạo Quân người ta đã đến, bằng không e rằng Đảo Kim Cương đã hóa thành một tòa đảo chết! Đây đều là trách nhiệm của chúng ta! Do chúng ta đến muộn! Là cậu ấy giúp chúng ta gánh vác trách nhiệm!"
| Nghe những lời chói tai này, mỗi người ở đây đều mặt đỏ tại hồng, siết chặt lấy nắm tay, đỉnh đầu nóng như muốn bốc khói.
Nhục nhã!
Nhục muốn mạng!
Đối với tộc Bảo Long của Thiên Sách phủ mà nói, từ khi ra đời tới nay, bọn họ luôn có một loại cảm giác về sự ưu việt, kiêu hãnh cao ngạo vô cùng. Đây là quan niệm sinh ra từ tiềm thức của bọn họ.
Toàn bộ dân chúng bình thường của Lạc Việt đều được bọn họ bảo vệ dưới cánh chim của mình, là tồn tại thần phục với bọn họ...
Nhưng giờ chợt có người thường được bọn họ bảo vệ nhảy ra ngoài, làm ra một chuyện chấn động trời đất. Đoạt từng hồi công lao của bọn họ. Thậm chí hoàn thành những chuyện riêng thuộc về bọn họ. Cho nên bọn họ cảm thấy không cân bằng. Hơn nữa, còn chưa kể đến việc Dương Hạo Quân còn mạnh