Tâm Nhi đứng đó nhìn anh, nước mắt theo khóe mi đã chảy xuống dọc hai bên má.
Cô muốn chạy lại với anh nhưng lại nhớ bản thân đã xảy ra những chuyện gì.
Bóng ma đó lại một lần nữa đè nặng lên cô khiến cô mất đi sự can đảm vốn có.
Cứ như vậy, một người dang tay chờ đợi, một người lại ngập ngừng trong lo lắng và tủi nhục.
Đến cuối cùng, Nhược Tâm Nhi cũng không thể đối mặt với anh, cô quay người dự bước đi thì bị giọng anh chặn lại
-Em còn tính trốn chạy đến bao giờ?
Cô đứng hẳn lại, nước mắt đua nhau chảy xuống, đôi chân như bị một tảng đá nặng đè lên không thể nhúc nhích.
Lăng Tuấn Hạo từng bước chân một tiến lên đứng đối diện trước mặt cô.
Nhìn Tâm Nhi khóc, anh đau lòng đưa tay lau đi hai hàng nước mắt rồi ôm lấy người con gái nhỏ này vào lòng
-Ngốc sao? Anh còn ở đây thì việc gì phải trốn tránh?
-Nhưng em không còn xứng đáng với anh.
-Cái gì mà không xứng đáng? Anh nói cho em biết.
Trên thế giới này, ngoài Nhược Tâm Nhi thì không ai xứng đáng với Lăng Tuấn Hạo anh cả.
-Nhưng mà.
.
.híc.
.
.thân thể này của em.
.
.
Nước mắt cô lại đua nhau chảy xuống làm ướt nhẽm đi ngực áo của anh.
Lăng Tuấn Hạo nhẹ nhàng vuốt ve bờ lưng nhỏ như muốn trấn an cô
-Ngoan, em nghe cho rõ đây Nhược Tâm Nhi.
Em không bị gì cả, hôm ấy không ai hãm hiếp em hết.
Mỹ Nhiên đã cứu em, Tâm Nhi em không mặc quần áo khi tỉnh dậy là do em tự làm thôi.
-.
.
.anh nói gì vậy? Là muốn nói dối em sao? Anh lại muốn lừa gạt em đúng không?
-Đồ ngốc, anh sao có thể lừa gạt em.
Tuấn Hạo buông cô ra để cô đối diện mình, anh nghiêm túc kể lại từ đầu đến đuôi cho cô nghe.
Tâm Nhi nghe từng lời anh kể lại khóc lớn nhào tới ôm lấy anh.
Cô thật sự chỉ muốn cô là của anh, ngoài anh ra cô không chấp nhận cho bất cứ ai xâm phạm cô cả.
Lăng Tuấn Hạo hít một hơi sâu vuốt ve nhẹ mái tóc của cô
-Đừng khóc nữa, em khóc sẽ xấu gái lắm đấy!
-Híc.
.
.anh mới xấu.
.
.
-Được được, là anh xấu, Tâm Nhi là xinh đẹp nhất!
Tâm Nhi khẽ cười cứ vậy siết chặt tay mình ôm lấy anh.
Dường như cô rất sợ, sợ buông tay ra lại không còn thấy anh nữa
-Tuấn Hạo, em nhớ anh.
-Anh cũng nhớ em, lần sau không được nói chia tay nữa.
Nếu em thật sự chia tay anh thì anh phải làm sao đây?
-Híc, em xin lỗi.
-Không có lỗi, ngoan.
Tuấn Hạo ôm chặt lấy cô trong vòng tay rắn chắc của mình, đợi khi tiếng thút thít đã dừng hẳn anh mới gỡ cô ra.
Nhìn người con gái nhỏ nước mắt nước mũi tèm nhem mà có chút buồn cười đưa tay ngắt mũi cô
-Đồ ngốc, kể cả có chuyện đó xảy ra đi chăng nữa thì anh cũng không bao giờ buông tay em.
-Nhưng em thật sự không muốn chấp nhận người đàn ông nào ngoài anh hết.
Lời nói này có quá ngọt ngào rồi không, khóe môi anh khẽ cong lên nhìn cô.
Tuấn Hạo đưa tay kéo cô ngã nhào vào lòng mình, ánh mặt hiện rõ những tia ôn nhu, ấm áp cúi xuống nhìn cô.
Tay anh vòng qua vòng eo con kiến nhỏ nhắn của cô siết chặt lấy.
Ánh mắt dần nhắm lại, đầu khẽ cúi kéo khoảng cách của mình và cô lại gần gần hơn, đôi môi mỏng trực tiếp cúi xuống đặt lên môi cô.
Cảm nhận được nhịp thở và hương vị quen thuộc của đối phương khiến cả hai như điên cuồng quấn chặt lấy nhau.
Dưới những ánh mắt của người đi đường, họ chỉ thấy sự ngọt ngào và lãng mạng từ cặp đôi trẻ này.
Nụ hôn sâu kéo dài đến hơn ba phút, Lăng Tuấn Hạo có chút nuối tiếc buông môi cô ra.
Đặt hai trán lại với nhau, Tuấn Hạo khẽ cười phả ra hơi thở bạc hà nam tính
-Tâm Nhi, anh yêu em.
-Em cũng yêu anh, Tuấn Hạo.
Cả hai nhìn nhau bật cười, anh hít sâu một hơi như trút được gánh nặng.
Đưa tay xuống nắm tay cô, cùng nhau đi dạo quanh phố đêm.
Tâm Nhi lâu lâu nhìn qua anh khẽ cười.
Chỉ cần nghĩ đến những phiền toái mình gây ra cho anh trong suốt thời gian qua vậy mà anh một chút than phiền cũng không