Nếu không kịp bưng miệng, có lẽ cô đã la toáng lên rồi.
Sao có thể như vậy? Ngày nào Tạ Ngữ cũng đi học, bài tập còn chẳng kịp làm, con bé lấy đâu thời gian quen biết người ngoài? Chỉ còn vài ngày nữa là tới kỳ thi đại học rồi.
Thế nhưng sắc mặt của Triệu Thanh lại khiến cô hoảng sợ.
Học sinh cấp ba thời nay trưởng thành sớm thế nào, to gan đến đâu, tiến bộ cởi mở nhường nào, đã có biết bao ví dụ ngay trước mắt, cô chẳng cần nêu ra từng cái một.
Đầu óc lùng bùng rối ren, Đồng Duyệt chỉ biết xua tay.
Thế nhưng bàn tay bỗng khựng lại giữa không trung, "Nhưng mà, Triệu Thanh, sao thầy biết Tạ Ngữ có bầu?"
Triệu Thanh lặng im.
Cô run rẩy đưa tay ra.
Bỗng cô nhớ ra Tạ Ngữ mới có điện thoại sau tết âm lịch, những tấm hình phong cảnh Vân Nam được bạn gửi tới, điểm toán bỗng nhiên cao vọt, đứng kề vai thì thầm nhỏ to với Triệu Thanh trên hành lang, gương mặt phấn khởi của Triệu Thanh, nụ cười ngây ngô một mình…
"Không phải, không phải, không phải." Cô chỉ biết lắc đầu liên tục vì không dám tin.
"Nếu phải thì sao?"
"Thầy điên rồi, thầy đúng là…"
"Không bằng thú vật, cô định nói thế phải không?" Triệu Thanh thở dài, "Xin cô đừng nghĩ chúng tôi tồi tệ như vậy, nếu không xét đến quan hệ thầy trò, chúng tôi cũng chỉ là một cặp nam nữ bình thường, Tạ Ngữ đã đủ 18 tuổi rồi.
Hồi nghỉ tết, mẹ con bé mời tôi đến nhà kèm thêm môn toán, tôi không dụ dỗ dâm ô với nó, chúng tôi yêu nhau thật lòng.
Một khi tình yêu đã đến thì chẳng còn nghĩ được gì nhiều.
Tôi cũng từng từ chối nhưng tôi không thể kiểm soát được tình cảm, con bé còn yêu tôi nhiều hơn tôi yêu nó.
Tôi rất hạnh phúc."
"Con bé kém anh nhiều tuổi như vậy, nó còn phải học đại học, mọi thứ sau này còn chưa ra đâu vào đâu, anh sẽ thất bại hoàn toàn."
"Mạnh Ngu và Lăng Linh trạc tuổi nhau đó, vậy cuối cùng họ thế nào? Quan trọng là hiện tại."
"Nếu anh thật lòng yêu con bé thì sao không bảo vệ nó? Làm vậy để làm gì, khiến nó rơi vào cục diện hôm nay." Cô không phải cố vấn tình cảm nên không biết lên án anh ta thế nào, cô chỉ quan tâm học trò của mình khổ cực học hành suốt mười hai năm, chắc chắn nó phải đường hoàng thi vào đại học.
Triệu Thanh xấu hổ cúi gằm mặt xuống, không thể nói lại được một câu.
"Trong từ điển có định nghĩa của từ "tránh thai" đấy, anh chưa nghe thấy bao giờ à?" Cô giận lắm, gân xanh trên trán trồi cả lên.
"Lỗi của tôi, tôi… quên mất.
Đồng Duyệt, xin cô hãy cứu Tạ Ngữ.
Ngày mai đi khám sức khỏe rồi, không giấu được mất!"
"Cứu thế nào?"
"Chúng tôi đã nghĩ cách uống thuốc phá thai nhưng như thế nguy hiểm quá, tôi không dám làm liều, chỉ còn cách đến bệnh viện thôi.
Cô hãy giúp chúng tôi làm một báo cáo kiểm tra sức khỏe giả."
"Mẹ của Tạ Ngữ biết chuyện chưa?"
"Đâu dám nói, bà ấy giết tôi mất.
Mấy ngày sau đó cô để Tạ Ngữ ở phòng cô nhé, như thế tôi mới tiện chăm sóc con bé."
"Tại sao tôi phải giúp anh?"
Triệu Thanh khẩn khoản, vẻ nài nỉ: "Cô muốn thấy tôi phải từ chức, hay ngồi tù mới hài lòng sao? Hay cô muốn Tạ Ngữ cả đời không dám ngẩng đầu nhìn người ta? Đồng Duyệt, cô sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu."
"Vốn dĩ tôi là người tàn nhẫn."
"Tôi xin cô."
Thật ra đây chỉ là lời nói lúc giận thôi, Triệu Thanh là đồng nghiệp còn Tạ Ngữ là học trò của cô, đứng ở cương vị nào cô cũng không thể ngồi im được.
Huống hồ chuyện này liên quan đến cả đời họ.
Có thể đưa tay giúp đỡ người khác lúc họ khó khăn luôn là chuyện tốt.
Sau này, nếu cô gặp khó khăn cũng có người chìa tay giúp đỡ, cô có thể nói một câu "tôi xin anh" rồi buông bỏ hết mọi gánh nặng trên vai.
"Anh thật sự quá xấu xa." Nhưng vẫn không thể không trách móc.
"Không phải ai cũng được may mắn như cô, gặp được bạch mã hoàng tử Diệp Thiếu Ninh vào đúng độ tuổi kết hôn, còn đường tình yêu của tôi lại mấp mô khúc khuỷu."
Cô không còn sức nói chuyện, nếu cô nói mình và Diệp Thiếu Ninh đang ở riêng, có lẽ không ai tin là thật.
Tối nay Mạnh Ngu trực, trước khi hết giờ tự học tối, cô tới lớp, đi đến trước mặt Tạ Ngữ.
Tạ Ngữ mặt mũi nhợt nhạt, vở viết trên bàn trắng tinh.
Thấy cô, cô bé sợ hãi chào: "Em chào cô."
Cô nắm tay Tạ Ngữ, bàn tay cô bé chảy mồ hôi lạnh toát làm cô thầm mắng Triệu Thanh thêm vài câu: "Đừng sợ, vài ngày nữa là xong rồi."
Mắt Tạ Ngữ ngân ngấn nước mắt, tay vẫn run.
"Mấy lần thi thử gần đây điểm Lý của em không cao, tự học xong về phòng ký túc của cô, cô sẽ kèm cặp thêm cho."
"Em cảm ơn cô." Tạ Ngữ nghẹn ngào nói.
Bạn gái