Cô vẫn luôn trốn tránh chuyện này.
Đồng Duyệt không muốn nghĩ đến nó, như vậy cô có thể coi nó vẫn chưa xảy ra.
Bây giờ là lúc cuộc hôn nhân của cô và Diệp Thiếu Ninh đang chông chênh, cô không thể khiến sự việc trở nên phức tạp hơn.
Chỉ khi vô tâm mới có thể ra đi một cách sạch sẽ nhanh gọn, không màng bất cứ điều gì.
Cô từng có giấc mơ về mái nhà ba người nhưng chẳng mấy chốc đã thức tỉnh.
Kỳ kinh nguyệt đã tới chậm nhiều ngày, những cơn buồn nôn, cảm giác mệt mỏi khó hiểu ập tới, cảm xúc không ổn định… những điều này khiến cô không sao lẩn tránh được nữa.
Họ tránh thai rất cẩn thận, kể cả những lần mất kiểm soát, ngày hôm sau cô đều uống thuốc đúng giờ.
Có lẽ chính vào đêm ở Bắc Kinh, trái tim hai người bỗng chốc cởi mở, cô trông thấy ánh sáng và những tưởng đã bước qua mọi chướng ngại nên không tiếp tục phòng tránh nữa.
Chỉ một đêm duy nhất, cô đã trúng thưởng.
Trong khi còn đang bối rối trốn chạy, ý thức của cô lại đón nhận vị khách không mời này trước tiên.
Dần dần, chẳng biết cố ý hay vô tình, cô cố gắng không dùng máy tính nhiều, không uống thuốc, cho dù lúc trước có ói ra cả mật xanh mật vàng thì sau khi cái bụng yên ổn, cô lập tức cố nhồi nhét thức ăn vào đó, nghỉ ngơi đúng giờ, sáng dậy sớm hít thở không khí trong lành, tối thì tập thể dục nhẹ nhàng.
Cô nghe âm nhạc cổ điển, đọc các cuốn sách nổi tiếng.
Cô không thể không thừa nhận bản thân yêu sinh mạng nhỏ trong bụng.
Mặc dù chưa biết là nam hay nữ nhưng cô tạm thời sẽ gọi là "con gái" vì cô thích con gái.
"Con gái" không phải là một bào thai, tối hôm đó cô và Diệp Thiếu Ninh chìm đắm trong tình yêu, vậy nên "con gái" là kết quả của tình yêu.
Những chuyện xảy ra sau đó không ai có thể đoán trước.
Vậy thì tại sao cô lại không thương "con gái" cho được?
"Con gái" không chỉ có một nửa của Diệp Thiếu Ninh mà còn mang một nửa của cô.
Cô không phải Giang Băng Khiết vô tình vô nghĩa, cũng không phải Đồng Đại Binh yếu đuối nhu nhược, cô có thể cho "con gái" cuộc sống hạnh phúc nhất, được dạy dỗ tốt nhất, vui vẻ suốt đời.
Nếu có "con gái", cuộc đời cô cũng không còn đơn độc nữa.
Thật ra cô cũng tự biết rõ một điều, rời khỏi Diệp Thiếu Ninh, có lẽ cả đời này cô không còn có con được nữa.
Đây là món quà ông trời tặng cô, cô nên khóc vì vui mừng mới đúng.
"Sao bây giờ mới đến khám?" Bác sĩ trách móc cô, "Sức khỏe và tinh thần cô không tốt, tình hình nôn nghén lại dữ dội.
Ba tháng đầu là thời gian không ổn định nhất, rất dễ gây sảy thai."
"Vậy tôi cần làm gì?" Cô lo lắng khiến cả cơ thể đều run lên.
"Nghỉ ngơi nhiều hơn, ăn uống thanh đạm, cố gắng giữ tâm trạng vui vẻ.
Mẹ con đồng lòng, cảm xúc của mẹ thế nào đều ảnh hưởng đến con.
Chồng cô đâu?"
"Chồng tôi… đi công tác."
"Từ giờ trở đi nói anh ta phải thường xuyên ở bên cô, nói chuyện với thai nhi, nó biết nghe đấy, sau này ra đời sẽ nhận được bố mẹ."
Cô lặng im cúi đầu.
Bác sĩ viết báo cáo thai kỳ cho cô, dặn một tháng sau quay lại tái khám.
"Đúng rồi, cô tên gì?"
"Đồng Duyệt."
"Cũng là Đồng Duyệt?" Bác sĩ cau mày.
Cô phản ứng cực nhanh, "Tôi là Duyệt trong từ đọc(1)."
(1) Chữ Duyệt trong tên Đồng Duyệt có nghĩa là "vui vẻ" nhưng cái tên này đã bị Tạ Ngữ mạo danh nên Đồng Duyệt phải chuyển sang một từ đồng âm khác nghĩa.
"À, hai chị em."
Tạ Ngữ trải qua cuộc phá thai bằng thuốc khá thuận lợi, không có sự cố bất trắc nào xảy ra bởi dẫu sao thì con bé cũng còn trẻ, chỉ có sắc mặt xám xanh, thậm chí lên xuống cầu thang cũng không cần ai dìu.
Trái lại Triệu Thanh thì đau lòng hơn, mặt nhăn như bị rách.
Họ trở về Thực Trung lúc trời đã sẩm tối.
Tạ Ngữ lên giường nằm nghỉ, Triệu Thanh đặt ở cửa hàng bên ngoài một bát canh gà, họ mang tới rất nhanh.
Đồng Duyệt vừa ngửi thấy mùi bát canh, vội vàng chuồn ra ngoài.
Đêm tháng năm ở Thanh Đài không còn quá nóng bức, gió thổi qua da thịt cũng để lại cảm giác man mát.
Cô vừa đi vừa dừng, thỉnh thoảng còn ngoái lại như đã bỏ quên điều gì.
Lát sau mới nhớ ra hôm nay trợ lý Phó không đến.
"Cô giáo Đồng ở đây à, tôi tìm cô suốt đấy." Anh bảo vệ chạy ra từ rặng cây phía sau, "Người kia lại tới kìa."
Trợ lý Phó không nay không mang đồ ăn, cũng chẳng xách giỏ quà nào, chỉ đứng đó với gương mặt lấm lem, rõ ràng anh ta vừa từ công trường tới đây.
"Cô giáo Đồng mời tôi bữa cơm đi.
Hôm nay công trường có sự cố, cả ngày tôi chỉ ăn đúng một cái bánh mì." Trợ lý Phó phủi quần làm một cục đất rơi xuống.
Cô không nỡ lòng từ chối.
Họ không đi xa mà vào ngay một hàng ăn nhỏ gần trường, đồ nướng ở đây tương đối hấp dẫn.
Thỉnh thoảng các giáo viên liên hoan đều chọn nơi này, ngon bổ rẻ.
Trợ lý Phó xem ra đói thật, mặc dù anh ta ăn rất nhanh nhưng vẫn giữ được hình tượng.
Mới mười lăm phút trôi qua, đồ ăn trên bàn đã vơi đi nửa già.
"Bây giờ tôi mới thấy mình sống lại, Diệp tổng vẫn còn ở công trường, không biết đến lúc nào mới được ăn cơm.
Cô giáo Đồng chắc phải hãnh diện vì Diệp tổng lắm, thời gian này anh ấy liên tục làm toàn những dự án quan trọng của Hằng Vũ.
Bán được mấy trăm căn nhà, thu về một khoản lợi nhuận lớn trên thị trường chứng khoán, kiếm được nhiều tiền, ngoài ra anh ấy còn giành về một mảnh đất cho công ty.
Hehe, cạnh tranh với Thái Hoa nhiều lắm đó.
Cô chưa gặp vị Xa tổng của Thái Hoa kia đâu, cô ta lúc nào cũng nũng na nũng nịu, ai cũng nghĩ Diệp tổng sẽ ra tay nhẹ nhàng, bởi dù sao cũng có quen biết.
Nào ngờ Diệp tổng lại nói công tư phân minh, không thể để tình cảm cá nhân xen vào công việc."
"Anh muốn gọi thêm thức ăn không?" Nét mặt Đồng Duyệt vẫn rất bình thản.
Trợ lý Phó mỉm cười, "Không ăn được nữa, tôi no căng bụng rồi.
Cô giáo Đồng hôm nay ăn gì vậy?"
"Cũng như mọi ngày thôi."
"Sao như mọi ngày được.
Bình thường toàn là Diệp tổng chu đáo chuẩn bị đồ ăn thức uống cho vợ, lẽ nào đầu bếp ở nhà ăn trường lại giỏi nấu nướng đến mức đó? Diệp tổng có lúc bận không có thời gian uống nước nhưng vẫn lo không biết cô có ăn uống đầy đủ không."
Đúng là trên đời việc gì cũng có thể xảy ra, trước kia cô luôn là người chu đáo chuẩn bị bữa ăn cho anh.
Không hề thấy cảm động, có lẽ cô đã mất đi dây thần kinh cảm giác rồi.
Xin lỗi vì cô là một người phụ nữ vừa khó tính lại hẹp hòi, không thể tỏ vẻ như chưa xảy ra chuyện gì.
Không phải chưa có tiền lệ trước mắt, cơn sóng gió này vừa qua, cơn sóng khác đã ập tới rất nhanh.
Có mệt không? Mệt!
Cô nhẩm tính còn mười ngày nữa là tới ngày 19, hôm đó cô phải tới Thượng Hải gặp Ngạn Kiệt.
Lúc ra về, trợ lý Phó lấy trong xe một chiếc lục lạc màu trắng, "Hôm nay chúng ta không nói chuyện tầm phào, tặng món đồ lãng mạn này."
Không thể mặt nặng mày nhẹ với trợ lý Phó, Đồng Duyệt bèn lịch sự nhận lấy rồi cảm ơn anh ta, sau đó nhìn theo bóng anh ta xa dần.
Về phòng ký túc, cô liền tặng chiếc lục lạc cho Tạ Ngữ, cô bé vui vẻ nhận, cười khúc khích một lúc lâu.
Tạ Ngữ nằm nghỉ ba ngày rồi đi học trở lại, chỉ là cô bé ăn mặc kín đáo hơn trước đây.Triệu Thanh chăm sóc rất chu đáo, hôm nay canh này ngày mai canh khác, lại có cả điểm tâm và cơm ăn đầy đủ ba bữa, Tạ Ngữ nhanh chóng hồng hào trở lại.
Dương Dương ở phòng bên cạnh Đồng Duyệt, tò mò hỏi: "Chị Đồng, hình như thầy Triệu rất thân với chị nhỉ?"
"Chúng tôi cùng một tổ, tổ tự nhiên là một gia đình mà."