Lúc đầu anh còn định lợi dụng quyền nuôi dưỡng Minh Triết để giữ Thẩm Hạ Lan lại, bây giờ nghe thấy Diêm Chấn nói như vậy, anh cảm thấy mình quá khốn nạn.
Đừng nói là ngay cả con trai cũng không chịu nhận mình, như thế này thì ngay cả chính mình cũng cảm thấy ghê tởm mình.
Diệp Ân Tuấn võ vỗ bả vai của Diêm Chấn rồi nói: “Cảm ơn cậu, Diêm Chấn, cảm ơn cậu đã cho tôi hiểu được những chuyện này.”
“Cái cô Lisa ở trong đó, Diệp tổng định cưới làm vợ hả?”
Diêm Chấn có thể nhìn ra được tình cảm của Diệp Ân Tuấn đối với Thẩm Hạ Lan không giống những người khác, cho nên thuận miệng hỏi một câu.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Minh Triết là con trai của tôi, là con ruột, mà Lisa chính là mẹ ruột của Minh Triết, cho nên cậu cảm thấy tôi có thể làm thế nào đây?”
Diêm Chấn lập tức ngây ngẩn cả người.
Anh ta đã biết Diệp Ân Tuấn tuần cưới vợ, nhưng mà anh lại không yêu Thẩm Hạ Lan cũng là chuyện mà tất cả những người ở Hải Thành đều biết.
“Lisa này chính là người phụ nữ và con riêng ở bên ngoài của anh hả?”
Diêm Chấn cũng chỉ có thể suy đoán như vậy, mặc dù là cảm thấy Diệp Ân Tuấn chưa chắc sẽ làm ra chuyện như vậy, nhưng mà đầu óc của anh ta cũng không thể xoay chuyển được.
Diệp Ân Tuấn hơi sững sờ, ngẫu nhiên hiểu được Diêm Chấn đang suy nghĩ cái gì, cười nói: “Từ đầu đến cuối tôi cũng chỉ có một mình người phụ nữ là cô ấy.”
Nhưng mà lọt vào tai của Diêm Chấn thì lại giống như là từ đầu đến cuối Lisa đều là người phụ nữ mà Diệp Ân Tuấn yêu thương và bao nuôi ở bên ngoài.
“Khó trách Diệp tổng lại kêu bọn tôi tôi đối xử với Minh Triết đặc biệt như vậy, hóa ra đó chính là cậu chủ nhỏ. Anh nói như vậy tôi mới phát hiện ra dáng dấp của cậu chủ nhỏ Diệp Tranh cùng với cậu chủ nhỏ Minh Triết đúng là rất giống nhau, nhưng mà tài năng của hai anh em thì lại có chút khác biệt, cậu chủ Minh Triết thì lại giống với cậu hơn.”
Nghe Diêm Chấn nói như vậy, hai mắt của Diệp Ân Tuấn vụt sáng lên, thấp giọng nói: “Sau này đừng có nói là tài năng của Diệp Tranh không tốt, mỗi người đều có ưu điểm riêng của bọn họ, Diệp Tranh không có gì khác biệt so với những đứa trẻ bình thường, thậm chí là còn tốt hơn nữa, chỉ có điều là không nên so đo thằng bé với Minh Triết.”
“Diệp tổng, tôi không phải là có ý đó, tôi...”
“Tôi biết mà, từ nhỏ thì trí thông minh của tôi đã cao, chuyện gì nhìn một lần thì đều hiểu ngay, những người lớn ở bên cạnh đều nói tôi là thiên tài, nhìn tôi bằng con mắt khác, tôi cũng vẫn cảm thấy mình rất ưu tú. Thẳng cho đến khi năm tôi hai mươi tuổi, tôi mới biết được hóa ra con người vốn không có phân chia ưu tú, những người bình thường có tư chất bình thường vào thời khắc mấu chốt sẽ còn có tác dụng hơn thiên tài là tôi.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn mang theo một tia bi thống.
Diêm Chấn không hiểu tại sao anh lại nói như vậy, lúc mà muốn hỏi nữa thì Diệp Ân Tuấn đã đứng dậy đi đến sân huấn luyện ở bên cạnh, tự mình bắt đầu huấn luyện.
Anh ta có thể nhìn ra được ở trong lòng của Diệp Ân Tuấn có chứa rất nhiều nỗi buồn, chỉ là không có cách nào nói cho người khác nghe.
Dưới ánh trăng, Diệp Ân Tuấn tuôn mồ hôi như mưa, Diêm Chấn ngồi ở một bên, mà Minh Triết thì ghé ở trên bể cửa sổ. Nhìn dáng người rắn chắc của Diệp Ân Tuấn, Minh Triết yên lặng thề thốt mình nhất định phải vượt qua người đàn ông này.
Nhưng mà Thẩm Hạ Lan thì lại giống như là không biết cái gì hết, vẫn luôn ngủ rất yên tĩnh.
Khi ánh sáng ló dạng ở phía chân trời, Diệp Ân Tuấn mệt mỏi dừng lại, cả người nằm ở trên ván như là muốn ngất đi.
Thẩm Hạ Lan hơi mở mắt ra, cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Ở trong phòng giống như là có một hơi thở quen thuộc đang quanh quẩn.
Cô hơi nhíu mày, quay đầu lại nhìn thoáng qua Minh Triết, nhìn thấy cậu bé đang ngủ say, bàn tay nhỏ nhắn đang nắm thật chặt lấy tay của cô, dùng sức như vậy, mạnh mẽ như vậy.
Khóe môi của Thẩm Hạ Lan hơi cong lên.
Cô nhẹ nhàng rút tay của mình ra, kéo chăn phủ lên người của Minh Triết, đứng dậy duỗi cái lưng mệt mỏi, lại nhìn thấy ở trong sân huấn luyện có một người đang nằm.
Làn sương sớm che tầm nhìn, nhưng mà Thẩm Hạ Lan có thể nhận ra được người đó chính là Diệp Ân Tuấn.
Khí tức ở trong phòng làm cho cô nhíu mày lên lần nữa.
Diệp Ân Tuấn đến lúc nào vậy?
Anh ta đến đây làm cái gì?
Anh ta đã đi vào phòng rồi à?
Thẩm Hạ Lan nghi ngờ choàng cái áo khoác, đứng dậy đi ra ngoài sân huấn luyện.
Diêm Chấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi tới, lặng lẽ lui xuống.
Diệp Ân Tuấn dường như là đang đắm chìm vào trong thế giới của mình, căn bản cũng không chú ý có người đang đến gần anh.
Thẩm Hạ Lan đứng ở trước mặt của anh, nhìn dáng vẻ cả người đầy mồ hôi của Diệp Ân Tuấn, trong lúc nhất thời cô hơi mê mẩn.
Dường như anh vẫn là người đàn ông mà năm đó cô lưu luyến si mê.
“Sao lại ngủ ở đây vậy?”
Thẩm Hạ Lan nhẹ giọng mở miệng nói.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên mở mắt ra, anh nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đứng trong ánh nắng ban mai, giống như là một nàng tiên mang theo chút mờ mịt và mộng ảo.
“Hạ Lan?”
Diệp Ân Tuấn hơi ngồi dậy, đồng thời nắm lấy tay của Thẩm Hạ Lan theo bản năng.
Thẩm Hạ Lan muốn rút tay về, nhưng mà lại lực bất tòng tâm.
Thẳng cho đến khi Diệp Ân Tuấn cầm lấy bàn tay ấm áp ở trong lòng bàn tay, anh mới hoàn toàn ý thức được đó không phải là ảo ảnh.
“Trời lạnh như thế, em ra đây làm gì vậy, sao không mặc thêm quần áo vào.”
Diệp Ân Tuấn vội vàng kịp phản ứng lại, lấy áo khoác qua khoác lên trên người của Thẩm Hạ Lan.
Mùi hương đặc biệt thuộc về anh trong nháy mắt bao phủ Thẩm Hạ Lan.
Nhìn người đàn ông thâm tình ở trước mắt, Thẩm Hạ Lan cho rằng mắt của mình đã bị mù rồi.
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng như băng, làm sao lại đối với cô dịu dàng như vậy?
“Diệp tổng, anh diễn như vậy không mệt mỏi hả?”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan lạnh lùng làm cho Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày lại.
“Diễn?”
“Chẳng lẽ là không đúng hả? Tôi nghe nói là Diệp tổng đối với người vợ cũ của mình đều là lạnh lùng như băng, căn bản cũng không quan tâm đến sống chết của vợ. Bây giờ anh lại đủ ân cần che chở với một người phụ nữ vừa mới gặp hơn mười ngày như là tôi, chẳng lẽ là Diệp tổng thật lòng? Hay là nói tôi trôngxinh đẹp giống như là bà nhà, nếu như tôi nói cho Diệp tổng biết gương mặt này của tôi đã được chỉnh sửa, vậy thì Diệp tổng còn cảm thấy là tôi đẹp nữa không, sẽ còn đối xử với tôi thâm tình, ân cần dịu dàng nữa không?”
Từng câu từng chữ trong lời nói của Thẩm