Đó là chiếc vòng phỉ thủy màu xanh ngọc bích, sinh nhật 20 tuổi của Thẩm Hạ Lan năm đó chính mẹ Thẩm đích thân đến biên giới Vân Thành chọn cho cô, năm đó cô gả cho Diệp Ân Tuấn, nữ trang duy nhất mang theo chính là chiếc vòng tay này.
Hiện nay nhiều năm trôi qua như thế, khi mẹ Thẩm nhìn thấy chiếc vòng này lần nữa sao có thể không kích động được chưa? Đó chính là vật trước nay đều không rời người của Thẩm Hạ Lan.
“Cô sao lại có đồ của Hạ Lan? Con gái của tôi đang ở đâu?”
Mẹ Thẩm vội vàng túm lấy bả vai của Thẩm Hạ Lan, nước mắt nơi khóe mi đã không kìm được nữa, cơ thể của bà ta thậm chí hơi run rẩy.
Nội tâm của Thẩm Hạ Lan trải qua sự giằng xé rất lớn, cô thật sự rất rất muốn nói với người phụ nữ trước mắt, cô chính là con gái của bà!
Nhưng ánh mắt mong chờ đó của Diệp Ân Tuấn, ánh mắt nghi hoặc của ba Thẩm trong nháy mắt khiến cô khôi phục sự tỉnh táo.
Bọn họ đã không trẻ nữa, trải qua nỗi đau mất con gái một lần, chắc chắn không thể chịu được thêm cảm nhận sinh biệt nữa.
Thẩm Hạ Lan kìm nén sự khó chịu trong lòng, thấp giọng nói: “Cô ấy ở một nơi rất an toàn để dưỡng thương. Dì, cháu đến đây chính là để nói cho hai người biết, cô ấy nhất định sẽ trở về tìm hai người, nhưng trước khi cô ấy đến tìm hai người, xin hai người đừng tin tưởng người khác, cũng đừng đi bất cứ nơi nào, hãy đợi cô ấy trở về!”
“Nó bị làm sao rồi? Hạ Lan của tôi bị làm sao rồi?”
Nước mắt của mẹ Thẩm không kìm được mà tí tách rơi xuống, giọt nước mắt đó rơi trên mu bàn tay của Thẩm Hạ Lan, nóng hổi.
Cổ họng của Thẩm Hạ Lan nghẹn ngào, thấp giọng nói: “Trận hỏa hoạn khiến gương mặt của cô ấy bị hủy hoại hoàn toàn, cô ấy đang dưỡng thương, cũng đang chữa trị, dì à, có lẽ khi cô ấy trở về đã không phải dáng vẻ mà hai người đã từng quen nữa, hai người vẫn có thể chấp nhận được cô ấy không?”
“Đó là con gái của tôi! Là đứa con gái tôi mang thai mười tháng sinh ra! Tôi sao có thể không chấp nhận nó được chứ? Cho dù trong quá khứ giữa chúng tôi có một vài hiểu lầm và xa cách, nhưng trên đời này có chuyện gì có thể hơn chuyện sinh ly tử biệt chứ? Tôi bà ba nó đã từng này tuổi rồi, kiếp này chúng tôi còn có thể sống được mấy năm nữa? Chúng tôi chỉ hy vọng trong những năm còn sống, có thể gặp lại con bé, nhìn thấy con bé, vậy chúng tôi đã thấy đủ rồi!”
Mẹ Thẩm khóc nghẹn không thành tiếng.
Trong lòng mẹ Thẩm vô cùng khó chịu.
“Chỗ cháu có một vài hình ảnh của cô ấy, hai người muốn xem không?”
Thẩm Hạ Lan thật ra không định để ba mẹ nhìn thấy gương mặt biến dạng của mình, nhưng bây giờ nếu như không thể thuyết phục bọn họ, bọn họ rời khỏi Hải Thành, bị người có tâm cơ lợi dụng, rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện không ngờ tới.
Cô không thể nhìn ba mẹ xảy ra chuyện được!
Mẹ Thẩm vừa nghe, vội vàng vựng lại tinh thần.
“Xem xem xem, mặc kệ Hạ Lan có dáng vẻ gì, chúng tôi đều muốn xem!”
Ba Thẩm mặc dù không nói gì, nhưng nhìn bộ dạng cũng rất cấp thiết.
Tình cha như núi!
Trước đây Thẩm Hạ Lan luôn cảm thấy ba nghiêm khắc, thậm chí cảm thấy ông ta có hơi không gần gũi, nhưng sau 5 năm xa cách mới hiểu được, thì ra tình yêu của ba luôn tồn tại, chỉ có điều cách biểu đạt của ông tương đối hàm súc, tương đối kín mà thôi.
Thẩm Hạ Lan dẫn mẹ Thẩm và ba Thẩm trở lại nhà họ Thẩm.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy bọn họ như vậy, cất bước đi vào thì nghe thấy Tống Đình rảo bước đi tới, thấp giọng nói: “Diệp tổng, người của nhà họ Hoắc nhận được tin tức, đang tới bên này.”
“Bọn họ nhằm vào Hạ Lan?”
“Hình như thế!”
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn bỗng lạnh vài phần.
“Ba mẹ, công ty của con có ít việc gấp phải đi xử lý, để Lisa ở lại nói chuyện cùng ba mẹ, con xong việc sẽ đến đón cô ấy.”
Lời Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan sững người, có điều lại không nói gì. Cô vốn cũng không định để Diệp Ân Tuấn biết năm năm qua cô đã trải qua những gì.
Mẹ Thẩm ngược lại có hơi nghi hoặc.
“Con không muốn biết tin tức của Hạ Lan sao? Chuyện của công ty gấp như vậy sao?”
Trong câu nói này đã mang theo một tia ý vị sâu xa.
Ba Thẩm ngược lại có chút thấu tình đạt lý.
“Được rồi, nó là người đứng đầu của một công ty, huống chi tin tức của Hạ Lan nó cũng không phải không biết, quay về cô Lisa sẽ nói với nó. Ân Tuấn, có chuyện thì đi làm đi, con yên tâm, ba mẹ tạm thời sẽ không đi đến đó nữa.”
“Cảm ơn ba.”
Diệp Ân Tuấn xin lỗi nhìn sang Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan trực tiếp ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Tống Đình muốn giải thích gì đó, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn cản lại.
“Đi thôi.”
Diệp Ân Tuấn không dám chậm trễ.
Thẩm Hạ Lan không dễ gì được ở cùng ba mẹ Thẩm, giờ còn chưa nói được bao nhiêu, nếu như bị người của nhà họ Hoắc làm phiền, anh không cho phép.
Diệp Ân Tuấn xoay người đi, thậm chí có hơi vội vàng.
Thẩm Hạ Lan không biết tập đoàn Hoàn Trí rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì có thể khiến anh vội vàng như thế, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có chút thất vọng.
Cảm nhận được tâm trạng lúc này của mình, Thẩm Hạ Lan hơi nhíu mày, đè sự thất vọng này xuống, sau đó mỉm cười cùng mẹ Thẩm và ba Thẩm đi vào nhà họ Thẩm.
Dáng vẻ trong nhà vẫn giống y hệt như trước đây, thậm chí ngay cả bức ảnh cả gia đình ba người của bọn họ treo trên tường cũng không có đổi vị trí.
Mắt của Thẩm Hạ Lan lại ươn ướt.
Cô không tự chủ được mà quan sát nơi cô sinh ra và lớn lên, ánh mắt mang theo một tia hoài niệm.
Mẹ Thẩm kêu người làm đưa trà lên.
Thẩm Hạ Lan nói cảm ơn, ngồi xuống sô pha.
“Dì, đây là thư mà Hạ Lan viết cho hai người.”
Thẩm Hạ Lan đưa bức thư trong túi cho mẹ Thẩm.
Ba Thẩm vội ghé sát lại.
Khi bọn họ nhìn thấy nét chữ của Thẩm Hạ Lan, nước mắt của hai người lại rơi.
“Là chữ của Hạ Lan, là con bé!”
Mẹ Thẩm chỉ biết khóc.