CHƯƠNG 64: TIÊN SINH GẶP QUA TA
Editor: Luna Huang
“Đồ đê tiện! Mê hoặc một nhi tử của bổn cung còn chưa đủ, lại còn dám đến đánh chủ ý thái tử gia.” Khinh công của hoàng hậu nhanh như thiểm điện, không đợi Mộ Dung Tuyết thấy rõ người đã đến trước mặt.
Ba ba!
Hung hăng hai tát tai quất vào trên mặt Mộ Dung Tuyết, dấu năm ngón tay rõ ràng lưu ở phía trên. Mộ Dung Tuyết chợt cảm thấy nóng bỏng trên mặt, trong miệng cổ hôi thối lần thứ hai dâng lên, nàng há mồm nôn huyết lên gương mặt của hoàng hậu.
Đặng đặng đặng!
Hoàng hậu liên tiếp lui về phía sau, nhất thời cảm thấy ác tâm đến cực điểm, tức giận thét: “Người đến! Đem tiện nhân kia đánh năm mươi đại bản, sau đó ném ra hoàng cung.”
“Chậm đã!” Thái tử gia cuối cùng cũng hồi qua thần.
Ngươi còn muốn vì tiện nhân kia cầu tình?” Cơn tức của hoàng hậu bay lên tới cực điểm, thật tình sợ đại nhi tử sẽ như tiểu nhi tử bị nữ nhân này mê đến thần hồn điên đảo.
Thái tử gia tới gần mẫu hậu, ở bên tai nàng nhỏ giọng lầm bầm vài câu, chỉ thấy tức giận trên mặt hoàng hậu dần dần tiêu tán, nhìn về phía Mộ Dung Tuyết nộ xích: “Còn không cút ra ngoài cho bổn cung!”
“Vâng!” Mộ Dung Tuyết ủy khuất bụm mặt, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, thống hận nhìn về phía thái tử gia, nén giận rời khỏi viện tử.
Đáng chết! Hỗn đản!
Thật là có kỳ mẫu tất có kỳ tử, cùng bọn chúng so, lục gia là thiện lương hơn.
Trong lòng nàng suy nghĩ, rất muốn đi nhanh một chút ra khỏi ngôi viện này lên kiệu ly khai. Nhưng, mới vừa rồi bị thái tử gia đả thương, chân của nàng có chút run, có chút không nghe sai sử.
Linh nhi cùng Mộ Dung Tuyết tiến cung đứng ở bên ngoài viện, mắt thấy chủ tử chậm chạp chưa đi ra, lo lắng rướn cổ đi vào trong xem. Viện môn có công công coi chừng, nàng không thể đạp vào bên trong nửa bước.
“Quan gia, có thể hay không phiền ngươi giúp hỏi thăm một chút, chủ tử nhà của chúng ta đi vào được một lúc rồi.” Nàng thấp giọng hạ tứ cùng công công nói chuyện, len lén lấp thỏi bạc đến tay công công.
Thấy tiền sáng mắt, ở trong cung cũng không ngoại lệ. Tiểu công công thu bạc mặt mày rạng rỡ, nửa câu không nói tiểu bào vào bên trong viện tử. Xa xa thấy Mộ Dung Tuyết đi tới bên này, hắn tiểu bào tiến lên nâng dậy Mộ Dung Tuyết, lúc này mới để bước chân của Mộ Dung Tuyết hơi nhanh chút.
Thấy Mộ Dung Tuyết, Linh nhi nhìn ra được Mộ Dung Tuyết bị thương, tiến lên lại lấp thỏi bạc cho tiểu công công, đỡ nàng lên kiệu, phân phó kiệu phu mau nâng người trở về.
Bập bập!
Cỗ kiệu loạng choạng, Mộ Dung Tuyết liên tục nên ra mấy ngụm máu tươi, chỉ là cau mày một cái, cũng cảm giác được mặt sưng đỏ đau đớn khó nhịn. Hít một hơi thật sâu, nàng nhịn đau, dùng nội lực ngày xưa điều tức trong cơ thể bắt đầu xuyên loạn, miễn cho kinh mạch sẽ thác loạn, vậy coi như phiền phức.
Sau nửa canh giờ, cỗ kiệu mang ra hoàng cung. Vừa mới mang ra hoàng cung, Mộ Dung Tuyết đã bị khí xuyên loạn trong thân thể xông đến lại liên tục nôn mấy ngụm máu tươi, nàng vén mành lên nhìn ra phía ngoài. Cỗ kiệu đang hành tẩu trên đường cái phồn hoa, mơ hồ thấy một tòa trạch tử hoa lệ, môn trạch tử có viết ba chữ kim quang chói mắt: Phúc Thụy Đường.
Ở trong Lôi thành có thể mở được đến cửa tiệm hoa lệ như vậy, lão bản nên thực lực hùng hậu. Mà tên này hình như ở địa phương nào nghe qua, cảm giác rất quen thuộc.
Khụ khụ khụ…
Ho khan hai tiếng, nàng che ngực vén lên màn kiệu, gọi Linh nhi: “Linh nhi, đó là địa phương nào?”
Linh nhi theo phương hướng chủ tử chỉ nhìn lại, vẻ mặt lo lắng nói rằng: “Đó là hiệu thuốc nổi danh trong thành, nghe nói lão bản sau màn rất thần bí. Y thuật của đại phu trong dược phòng cũng rất cao minh, bên trong tiền chữa bệnh rất đắt, dân chúng cũng không dám đi vào.”
Khụ khụ…
Lại là hai tiếng ho khan, Mộ Dung Tuyết cảm thấy so với ban nãy càng khó chịu rất nhiều. Bán híp mắt nhìn về phía bài tử của hiệu thuốc, ba rõ ràng ở trong đầu thả về một lần, trong đầu hiện lên hình dạng của Mộc Hưu, nàng cuối cùng cũng nhớ lại cái chỗ này.
“Vào xem.” Nàng mệnh lệnh xong, buông mành xuống ngồi xuống lại.
Linh nhi biết chủ tử khẳng định bị nội thương, không có nửa điểm do dự sai sử kiệu phu nâng kiệu đến Phúc Thụy đường.
Phúc Thụy đường mặc dù là địa phương kẻ có tiền mới vào được, nhưng bên trong người xem bệnh xếp hàng cũng không ít. Xuống kiệu, chỉ thấy có môn đồng nhiệt tình chào đón, cặn kẽ nói chứng bệnh của mỗi tầng lầu đại phu chẩn bên trong. Môn đồng nhìn trang phục của Mộ Dung Tuyết, chỉ biết đó là một kẻ có tiền, nên cũng phá lệ nhiệt tình.
Thế đạo này, có tiền mới là vương đạo. Có tiền thì có địa vị, có người tôn trọng, có người sẽ bởi vì ngươi đến mà mỉm cười, trước mắt hiệu thuốc bắc này cho Mộ Dung Tuyết cảm giác mãnh liệt như vậy.
“Bổn. . . Ta bị nội thương, muốn đại phu tốt một chút trị liệu, tiền xem bệnh không vấn đề, chỉ cần có thể để ta mau chóng khôi phục.” Mộ Dung Tuyết hướng về phía môn đồng cười nhạt một tiếng, dáng tươi cười tựa như hoa nở rộ, hơn nữa trên mặt hình xăm hoa đào mơ hồ nhược hiện, thả ra diễm lệ mị hoặc lòng người.
Ha ha. . .
Môn đồng choáng váng, phu nhân tiểu thư tới nơi này rất nhiều, lớn lên xinh đẹp cũng rất nhiều, hắn chưa từng thấy qua vị nữ nhân diễm lệ lại hiền hoà trước mắt này.
“Vị tiểu ca này, ta nên đi đâu?” Mộ Dung Tuyết lại giọng nói ôn nhu hỏi.
“Lên. . .lên lầu hai!” Môn đồng ấp a ấp úng nói, chất phác chỉa chỉa lầu hai.
Cái loại mị lực trời sinh là bẩm sinh, phát ra từ trong khung. Vài công tử ca xếp hàng thấy mặt của Mộ Dung Tuyết, tất cả đều như môn đồng vậy mắt lom lom. Nhìn chằm chằm Mộ Dung Tuyết đi lên lầu hai, có người còn kìm lòng không đặng đi theo.
Môn đồng một mực cung kính đưa Mộ Dung Tuyết đến một gian lịch sự tao nhã ở lầu hai, phân phó chủ tớ chờ ở cửa, hắn tự mình đi vào trước. Một lát sau, hắn đi ra, cung cung kính kính nói rằng: “Đại phu nói người có thể tiến vào.”
Vừa mới dứt lời, ngay cả nam nhân thương thế nghiêm trọng được mang ra hậu môn. Nam nhân hôn mê, trên người băng vải, xa xa đều có thể thấy ngực phập phồng, chắc là còn chưa có