Nghiêng tai nghe ngóng tiếng thảo luận cùng với tiếng hít thở dần dần dồn dập từ trong rừng cây truyền đến. Lạc Tiểu Y nghiêng đầu, cắn ngón taycủa bản thân, lẩm bẩm nói: “Cái này cần gì phải đoán? Các ngươi đều đã rơi vào trong trận pháp mà ta bố trí , bởi vậy mới đi vòng vo. Về phần cây Bạch dương cổ hả, đó là ta giúp các ngươi tỉnh ra, làm ra được trận pháp như thế đương nhiên là một thiên tài vĩ đại, người đó đúng là ta là ta! Oa ha ha ha, cái gọi là nhạn bay qua thì lưutiếng, người đi qua thì lưu tên, ta rõ ràng lưu lại danh tính rõ ràng như vậy ai bảo các ngươi xem không hiểu, mấy mụ la sát này cũng quá vụng về ngốc ngếch đi!”
Đắc ý cười ha ha, Lạc Tiểu Y dùng ngón trỏ nâng cằm lên, con ngươi chuyển động nhanh như chớp. Hắn ngẩng đầu nhìn mấy vì sao thưa thớt trên bầu trời, thì thào nói: “Ừm, hãy còn sớm a, ta ngủ một chút rồi tính tiếp.”
Vừa nói, hắn vừa đi đến một cây đại thụ, hai tay đặt trên vỏ cây thô ráp, sờ sờ vài cái rồi nhảy lên. Tìm một chỗ thoải mái nhất nằm ngửa xuống. Lạc Tiểu Y che miệng ngáp to, tay quẹt quẹt đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, lẩm bẩm nói: “Ngủ, ngủ, đến giờ dần rồi hãy dậy cho mấy mụ la sát này một bài học.”
Hắn có vẻ cực kỳ mệt mỏi, chân nhỏ gác lên một nhánh cây, trong nháy mắt đã vang lên tiếng ngáy rất nhỏ. : ^.^ tỷ YY ngủ mà ngáy nha)
Ba nữ tử nhìn nhau thật lâu, Sở tiên tử môi rung rung, nhẹ nhàng nói: “Chẳng lẽ, chúng ta đã sa vào giữa trận pháp mà người ta bố trí ?”
Sắc mặt nàng tái nhợt, liếc mắt nhìn hai đồng bạn đang ngơ ngác, nhẹ nhàng giải thích: ” Ở trong giang hồ lưu truyền rằng, có một người tài trí biết rõ trời đất, có thể lợi dụng vật thể đơn giản, như cây cối, tảng đá, bùn đất chế tạo trận pháp. Trận pháp, đó là một loại thủ thuật gây lạc đường. Nghe nói vào trong trận pháp này, nếu đối phương không muốn thả ngươi, hoặc ngươi không thể phá được, thì sẽ vĩnh viễn ở trong đó.”
Nói tới đây, sắc mặt nàng ngưng trọng: “Đối phương hẹn gặp chúng ta, hóa ra là muốn chúng ta chui đầu vô lưới. Xem ra, đối thủ tỷ muội chúng ta gặp lúc này , là một tiền bối cao nhân thần bí.” Nàng cắn môi dưới, đảo mắt quét qua hai thuộc hạ sắc mặt tái nhợt , quát khẽ: “Bất quá người như thế rất hiếm thấy, ta cũng giống các ngươi chỉ nghe truyền thuyết kể lại. Đi thôi, nếu đi như thế nào đều trở lại chỗ cũ, vậy thật sự là bị trúng trận pháp rồi.”
Nói tới đây, nàng rút trường kiếm đeo bên hông ra, đến trước cây bạch dương cổ khắc một cái ký hiệu, cất bước đi về phía trước.
Hai nàng kia theo sát phía sau, các nàng đối với cấp trên trước sau đều rất kính phục, bây giờ nghe nàng ta nói chuyện kỳ lạ, trong lòng khẩn trương không ít.
Đêm đã khuya, sao trên trời vẫn chớp tối chớp sáng như vậy, trong bụi cỏ, các loại côn trùng không biết tên kêu vang không ngừng. Ba nữ tử chỉ đơn giản dựa lưng vào nhau, trường kiếm đều nắm trong tay, cảnh giác đi tới phía trước.
Mặc kệ các nàng lắng nghe như thế nào, ngoài tiếng côn trùng kêu vang hòa thanh ra, thì không nghe được nửa tiếng người truyền đến. Toàn bộ trời đất, tựa hồ chỉ có bản thân các nàng giẫm lên lá khô rào rạo, dường như không có sự tồn tại của người khác.
Không biết đi bao lâu, thẳng đến đập vào mắt ba nữ là một cái cây to thì các nàng mới đồng thời khép ánh mắt lại, rốt cục trên mặt lộ ra sự lo sợ cùng khủng hoảng.
“Sở tỷ, trận pháp này có điểm gì đáng chú ý không ?” Mở miệng là cô gái mặt tròn, giọng nói của nàng run run. Dù vậy, nàng hỏi vẫn rất kiên định có lực.
Hai mắt Sở tiên tử nhìn chằm chằm tay mình, lẩm bẩm nói: “Không biết. Trận pháp đối với chúng ta, rất thần bí.”
Mị nhi trong lòng quýnh lên, không khỏi quay đầu nói: “Chúng ta làm sao bây giờ? Cứ đi như vậy sao? Đúng rồi, nếu trời sáng, có thể biến mất hay không?”
Ánh mắt của nàng khẩn trương cấp bách, Sở tiên tử