Cùng lúc đó, tại nơi cây bạch dương cổ bị gãy ở khu rừng phía bắc, Lạc Tiểu Y đang ngồi xổm, vừa dùng tay nhỏ bé vuốt ve vỏ cây thô ráp, vừa rung đùi đắc ý thở dài nói: “Ai, người giang hồ lòng nghi ngờ thật nặng, quá dễ dàng xúc động a. Các ngươi chỉ cần đợi đến hừng đông, trận pháp rách rưới này của ta liền tự sụp đổ thôi. Ai, công phu mèo quào của ta, cái gì cũng biết, nhưng gì cũng chỉ là biết mà thôi!”
Nói tới đây, hắn nâng cằm của mình, hai mắt nhanh như chớp chuyển động không ngừng. ***, chỉ cần chuẩn bị vài cái là đã có thể đem mấy con quỷ nhỏ này trở thành con kiến lừa đến Ngụy vương phủ rồi bóp chết, các nàng cho dù có bản lãnh thông thiên, sợ cũng không thể dễ dàng chạy ra. Cho dù trốn ra, sợ cũng không có thời gian đến so đo một tiểu nhị phạm lỗi như ta đâu.
Đắc chí vừa lòng vỗ vỗ ống tay áo, mũi chân Lạc Tiểu Y điểm một cái, như một tia sáng bắn vào trong bóng đêm. Nửa khắc sau, Lạc Tiểu Y đã an ổn nằm trên giường, phát ra tiếng ngáy nhỏ!
Mới nằm nửa canh giờ, Lạc Tiểu Y liền bị một chậu nước lạnh dội lên người. Hắn xoa mắt, chân thấp chân cao đi theo Lý đầu bếp xuống làm việc .
Cửa lớn mở, thì có nhiều người nối liền không dứt iến vào dùng cơm, Lạc Tiểu Y loay hoay chân không chạm đất, ở giờ Thìn thì nhìn thấy con heo băng thản nhiên đi xuống lầu.
Khuôn mặt tươi cười hướng hắn lộ ra tám cái răng sáng bóng, nhìn con heo băng lạnh lùng liếc mắt trừng hắn một cái, Lạc Tiểu Y mới cảm thấy mỹ mãn quay đầu, mang thức ăn lên cho khách .
Khi hắn chạy như điên trước mặt con heo băng. Hai mắt Chu mỹ nam chuyên chú nhìn chằm chằm khe hở ở mặt bàn. Lạc Tiểu Y hấp tấp chạy đến bên cạnh hắn, nghiêng về trước vừa rót trà vừa nói: “Chu công tử, người xuống dùng bữa sáng sao? A, Chu công tử làm sao vậy, vì sao lại nghiên cứu khe hở trên mặt bàn đến nhăn mày nhíu mặt thế?”
Chu công tử chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó quay đầu lạnh lùng liếc mắt trừng hắn. Tuy rằng Lạc Tiểu Y thường xuyên dùng ánh mắt băng hàn của hắn để rửa mắt, nhưng lúc này vẫn đánh một cái rùng mình.
Nhìn Lạc Tiểu Y vừa run run, vừa giơ tám cái răng sáng bóng hướng mình diễu võ dương oai. Chu công tử rốt cụôc quay đầu không hề nhìn hắn nữa. Hắn mở môi mỏng, chậm rãi nói: “Tối hôm qua, “
Đùng——
Hai chữ này như một tiếng sấm, nổ lên làm Lạc Tiểu Y bị ngoại thương, trái tim hết sức áp chế, bang bang đang muốn vọt tới nơi cổ họng!
Tựa hồ cảm thấy Lạc Tiểu Y bình tĩnh nhưng da mặt lại lộ vẻ khẩn trương. Chu công tử dừng thanh âm, quay đầu hướng hắn lạnh lùng cười, làm cho Lạc Tiểu Y như cây được hưởng gió thu, hắn tiếp tục nói: “Tối hôm qua, tửu lâu lại xảy ra chuyện gì? Ba bạch y nữ tử kia, từ sau khi rời khỏi đây không thấy trở về.”
Lạc Tiểu Y hung hăng đem trái tim đang tạo phản nuốt về trong bụng, nháy mắt, cực kỳ đáng yêu nhìn Chu công tử cười hì hì nói : “Công tử gia, người đang nói gì a? Tiểu nhân nghe không hiểu a?”
Vững vàng đem bình châm rượu cho Chu mỹ nam, Lạc Tiểu Y vừa thờ ơ nói: “Công tử là người trong võ lâm, không phải vẫn là người trên cao cao tại thượng, xuất quỷ nhập thần sao?” ***, không thể tiếp tục cái đề tài này nữa. Ai da, tiểu tử này quả nhiên hoài nghi ta rồi, không được, ta phải hướng hắn giải thích a, dù sao đi nữa. Người tốt là không thể oan uổng , Lạc Tiểu Y ta thực sự oan uổng a!
Lạc Tiểu Y còn chưa nghĩ ra cách nào chuyển hướng đề tài, Chu mỹ nam đã lạnh lùng tiếp lời nói: “Tiểu nhị ca nói rất đúng.”
A? Tiểu tử này sao lại nói trước rồi?
Lạc Tiểu Y kỳ quái trong lòng, thì nghe được một trận tiếng vang ồn ào náo động nơi cửa. Thanh âm ồn