Hứa Điển có đôi tay rất đẹp, ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng. Vì để thuận tiện làm nhiều việc, cậu cũng không để móng tay, móng tay hình bầu dục không có một chút dơ bẩn.
Một đôi tay xinh đẹp như thế, độ linh hoạt cũng hơn hẳn người thường.
Tay trái Hứa Điển nâng quyển sổ lên, bút bi trong tay phải xoay chuyển như bay, nhanh đến mức còn nhìn thấy tàn ảnh dư lại.
" Lâm, Tuệ." Hứa Điển nhẹ giọng nói khẽ, ở trên tờ giấy trắng lưu loát viết xuống mấy chữ.
Ngòi bút tiếp xúc với mặt giấy phát ra âm thanh sàn sạt, còn viết khá nhiều nét, nhìn động tác cô cũng có thể bổ ra trong đầu mấy chữ hoàn chỉnh: dọc ngang thẳng
Tuệ.
Khi còn bé lúc bừa mới học viết chữ, trong hẻm Yên Đại bốn người một tổ đã từng luyện tập viết tên lẫn nhau. Bọn họ đều cùng nhất trí đồng ý rằng, chữ Tuệ trong Lâm Tuệ là chữ khó viết nhất, tiếp theo là chữ Huy, đơn giản nhất là chữ Điển.
Nhưng Lâm Tuệ không ngại, cô thích tên của chính mình:" Tớ sinh ra vào muà thu, Tuệ chính là mùa thu, Tên của các cậu có hàm nghĩa như tớ sao?"
Mấy cái đầu lơn nhỏ còn lại đều lắc lắc. Hứa Điển im lặng một lúc, nói:" Cha của tớ đã tra từ điển thật lâu."
Nguyên do đặt tên cực kì đơn giản vô tư, viết lên cũng ít nét, nhưng trong một tổ bốn người, thì tên của Hứa Điển thuộc về chữ xấu nhất.
Lâm Tuệ không cần nhón chân xem sổ tên, cũng có thể đoán ra Hứa ĐIển đem tên cảu cô viết đến bao nhiêu khó coi, xiêu xiêu vẹo vẹo giống như chữ của học sinh tiểu học, thậm chí có khi còn hông bằng đâu.
Viết xong, Hứa Điển lại nói:" Tập trung xếp hàng, không được nói chuyện."
Lâm Tuệ hừ nhẹ một tiếng, nhớ tên thì nhớ tên, cùng lắm thì có làm gì được chứ.
Chờ đến khi nhóm trực đi xa, lão Cẩu mới lén lén kéo đồng phục của Lâm Tuệ, cố gắng đè thấp giọng, nói:" Chị Tuệ, chị không lo lắng sao?"
Lâm Tuệ không hiểu ý cậu:" Có cái gì phải lo lắng?"
" Không phải năm nay chị muốn được bình chọn làm học sinh ba tốt sao? Hiện tại bị nhớ tên, chỉ sợ đến cơ hội cũng không có đâu." Lão Cẩu nói.
Lâm Tuệ:"..."
Dựa vào cái gì, sao không nói sớm.
Mục tiêu thi đại học của Lâm Tuệ là Bắc Đại. Lấy thành tích ổn định bây giờ của cô thì không thành vấn đề, nhưng muốn xin tuyển sinh trước thì có vẻ không cạnh tranh nổi. Nếu được bình chọn là học sinh ba tốt cảu trường thì tình huống sẽ không giống nhau.
Nghĩ tới nghĩ lui, phương pháp giải quyết chỉ có một cách: Hứa Điển.
Chờ kéo cờ lên cao xong, Lâm Tuệ lấy cớ trốn vào WC nữ, móc di động mở QQ ra, tìm được QQ của Hứa Điển.
Ảnh đại diện của Hứa Điển là cái cây đa gia cao lớn ở nhà họ Hứa. Còn chụp đến thật đẹp, ánh măt trời xuyên qua ngọn cây chiếu xuống, tràn ngập hơi thở của mùa hè giữa trưa nắng, thực không phù hợp với hình tượng khối băng của cậu ta cho lắm.
Nick name lại thực Hứa Điển, kêu","
Lin:" Cậu thật sự ghi tên của tớ?"
Tin nhắn đã gửi đi, cho đến hết tiết thứ nhất mới nhận được hồi âm.
,:" Ừ".
Lúc này, Lâm Tuệ đang cùng lão Cẩu tránh ở sau bàn chơi chém trái cây. Hai người phân ra chiến đấu, cô vừa lơ đảng chém đến trái bom bay. Boom, Game over.
Thua game không có gì phải ngại, nhưng nhìn đến câu trả lời ngắn gọn của Hứa Điển, Lâm Tuệ cảm thấy mình thật sự muốn nổi điên.
Ừ cái em gái ngươi!
Tình cảm thanh mai trúc mã mười bảy năm trời, cậu ta lại không cho cô một chút mặt mũi nào! Như vâỵ mà còn được gọi là người sao!
Lin:" Xóa đi!!!"
Lâm Tuệ dùng đến ba dấu chấm than, ý đồ muốn Hứa Điển cảm thấy quan trọng. Đáng tiếc, vô dụng.
,:" Không".
Lâm Tuệ có một loại cảm giác bị người ta bóp chặt yết hầu không thể hô hấp nổi.
Cô biết Hứa Điển không thể thiên vị cô. Từ sau khi ý thức giới tính tỉnh dậy, hai người đi cách nhau ngày càng xa. Trước mặt gia đình hai bên con có thể giả vờ hài hòa, nhưng ngầm nhìn không thuận mắt lẫn nhau.
Được rồi, học sinh ba tốt không cần nghĩ đến nữa.
Lâm Tuệ tự an ủi chính mình phía sau còn có thi đua tiếng anh, thi đua tốt có thể vượt qua học sinh ba tốt. Giây tiếp theo, di đọng run liên tiếp vài lần.
,:" Danh sách còn chưa có giao".
,:" Tên có thể xóa đi, trước tan học lấy sữa chua ra đổi".
Lâm Tuệ nhìn chầm chầm hai chữ sữa chua, không thể không lâm vào trầm tư.
Lâm Tuệ hoài nghi có phải Hứa Điển vụng trộm luyện được thuận phong nhỉx, trước khi kéo cờ lão Cẩu vừa mới nói sẽ dùng sữa chua hối lộ cô, hiện tại Hứa Điển liền nói với cô muốn ữa chua.
Cách tiếng chuông vào học vang lên còn có một phút đồng hồ. Tiết cuối cùng là tiết tiếng Anh.
Lâm Tuệ quay dầu gõ gõ bàn sau," Này, lão Cẩu".
Lão Cẩu còn đang chém trái cây, ngón tay còn đang điên cuồng ở trên màn hình vạch tới vạch lui. Cậu ta cũng không ngẩng đầu lên," Nói".
Lâm Tuệ:" Một lọ sữa chua nguyên vị hiệu Sĩ Tạ, 30 câu trắc nghiệm, thành hay không thành?"
Ở tại loại thành thị nhỏ tuyến mười tám của bọn họ, Sĩ Tạ đã được xem như thương hiệu sữa chua cao cấp.
Một lo năm đồng rưỡi, là tiền của một bữa cơm.
Lão Cẩu bớt thời gian liếc mắt nhìn cái đồng hồ treo tường một cái, còn có 30 giây sẽ vào lớp.
Hắn nắm tay, làm thành quyền." Thành giao".
-
12 giờ, chuông tan học vang lên, Lâm Tuệ dùng bút đỏ tự chấm đáp án đã có, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên lầu một trận loãng xoảng loãng xoảng vang lên, một dòng người mênh mông cuồn cuộn từ trên cầu thang chạy xuống, ở tàng cuối nhất tụ tập như hải triều, lao thẳng đến nhà ăn.
Diệp Tinh Tinh ngồi cùng bàn trợn mắt há hốc mồm," này..."
" Có nhớ một bài thơ học lúc còn tiểu học hay không, tên là >?" Lâm Tuệ đã thấy nhiều làn nên cũng không trách," Nếu hiện tại cậu đứng ở khu dạy học nhìn về phía nhà ăn, giống như thân đang ở sông Tiền Đường,"
Các lớp khác như sói đói vừa thoát ra khỏi lồng, chỉ có văn lý lớp hai, cùng lớp nhất vẫn bình yên giữa tháng năm.
Diệp Tinh Tinh lo lắng," Chờ lát nữa chúng ta có thể mua cơm được hay sao?"
" Đừng nghĩ nữa, cũng không nhìn xem trên bục giảng chính là ai." Lão Cẩu ở sau lưng chém một câu.
Khoa văn nhị ban tiết cuối cùng của buổi sáng là lịch sử. Giáo viên lịch sử là một người phụ nữ béo, cận đến năm độ, cười rộ lên đặc biệt giống một nữ diễn viên lâu đời ở Hongkong, bởi vậy vọn học sinh đều thích kêu nàng là Phì tỷ.
Phì tỷ nổi danh với câu nói:" Lại dành thêm cho cô hai phút nữa, cô đem đề này nói xong chúng ta liền tan học".
Hai phút, chỉ hai thừa lấy năm phút. Đề này, là đề dư lại cho chỉ số thừa cảu hai phút ấy.
Lớp học mọi người đều đói đến không chịu nổi, Phì tỷ chỉ có thể bày ra câu danh ngôn bất hủ" Cho cô thêm hai phút nữa".
Vừa nghe đến hai phút, một loạt giọng hát như rên của các nam sinh nổi lên," Cho ta hai phút nữa, để ta đem ký ức kết thành baangw~"
Phỳ tỷ không đoán được đám học sinh còn có chiêu này, dở khóc dở cười," Được rồi, mau đi ăn cớm đi".
Khoa văn lớp hai vất vả mới được tan học, khoa học tự nhiên lớp hai còn chưa được bước ra.
Lâm Tuệ vừa mới bước ra khỏi phòng học, liền thấy Dư Bắc Huy đang đứng bên lớp kế bên nhíu mày," Bọn họ còn chưa kết thúc?"
Trên bục giảng của