Vào buổi chiều ở Kim Trung, sau khi kết thúc tiết thứ ba, sẽ có nữa tiếng ôn tập trước khi ra về. Nội dung ôn tập rất đơn giản, lấy một quyển sách ôn tập ra, làm mấy đề trọng điểm hoặc là gói đề 50 câu trắc nghiệm, ai nào làm xong trước có thể sách cặp chạy lấy người.
Khai giảng ngày đầu tiên, khoa văn lớp hai ôn tập là môn tiếng Anh.
Lâm Tuệ chọn đề để làm xong, sau mười lăm phút liền quăng bút. Cô quay đầu nhìn về phía bạn cùng bàn, Diệp Tinh Tinh mới vừa lật qua trang mới, chuẩn bị làm câu thứ 21 trong đề.
Từ lúc bắt đầu ôn tập, lão Cẩu ở sau lưng đã kêu rên không ngừng.
" Haida! Câu này chọn A hay chọn D?"
" Hyp... Từ đơn này có nghĩa là gì đây? Không có trong sách giáo khoa haida!"
Lâm Tuệ đem sách toán nhét vào trong cặp, thuận miệng đáp:" Hypnotizing, động từ, khiến người mê muội".
Lão Cẫu đem đầu chen vào giữa hai nữ sinh, uốn éo đến phía trước," Hắc hắc, chị Tuệ làm bài xong rồi?"
Nghe được lão Cẩu hỏi, Diệp Tinh Tinh con đang chuyên chú làm bài liền ngước mặt lên:" Nhanh như vậy?" Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, không dám tin tưởng. Mười lăm phút, 50 câu, vậy chả phải bình quân một phút làm ba câu?!
Dù đáp án có chính xác hay không, nhưng bài làm của Lâm Tuệ thực sự là không dư lại một câu.
" Chị Tuệ, Cho tớ mượn một lúc nha." Lão Cẩu nói, động tác so với lời nói còn nhanh hơn một bước, ngón tay đã chạm đến bài làm của Lâm Tuệ.
Lâm Tuệ tay nhanh mắt lẹ đè lại bài thi, phong ngừa bị lấy đi," Cao nhất chưa học môn chính trị sao? Đồng giá trao đổi".
Lão Cẩu nhỏ giọng nói thầm," Thật là lạnh lùng vô tình." Nhưng tay vẫn tự giác mà với vào học bàn, lấy ra một hũ sữa chua Sĩ Tạ," Nè".
Một tay giao đồ, một tay lấy bài thi.
Lâm Tuệ nhấc cặp sách, chào hỏi cùng Học Ủy rồi nhanh chóng rời đi.
Khoa học tự nhiên lớp hai cách vách đang ôn tập toán học. Lâm Tuệ đi ngang qua, liếc liếc mắt vào bàn cuối cùng dựa bên cửa sổ--------- không có một bóng người.
Sách, đúng là siêu tốc.
Chờ đến khi Lâm Tuệ đi đến ngõ hẻm nhỏ, quả nhiên thấy Hứa Điển đang đứng đấy chờ. Cậu ta cởi áo khoác đồng phục ra, còn mặc trên người cái áo thun trắng nhìn sạch sẽ thoải mái.
Cái bóng thiếu niên hạ xuống phía sau, sống lưng kề sát vách tường, chân dài không chỗ xếp nằm nghiêng dài trên mặt đất.
Nghe thấy tiếng bước chân, thiếu niên đem màu sắc cuối cùng trên khối Rubik chuyển lại đúng hàng, nghiêng mắt liếc về phía Lâm Tuệ," Chậm như vậy".
Lâm Tuệ quơ quơ sữa chua trong tay, đắc ý nói:" Một đề 50 câu, trong vòng mười lăm phút. Tớ còn dùng đáp án đổi được một hũ Sĩ Tạ."
Hứa Điển không để ý đến cô khoe khoang, nói:" Ba đề trọng điểm hình học không gian, mười phút".
Khoa học tự nhiên ôn tập luôn luôn chỉ có đề trọng điểm, trừ câu thứ nhất tương đối đơn giản ra, các câu còn lại tùy tiện làm cũng đều là cửa cuối cùng của bài thi tập trung.
Lâm Tuệ bĩu môi," Cậu là cái đồ biến thái".
Tiếng Anh của Lâm Tuệ nằm trong thứ hạng cao của trường, còn toán học thì Hứa Điển thuộc về số lượng người không nhiều lắm khi thi có điểm nằm ở ba con số. Cậu có thể sử dụng tính nhẩm tính ra bốn chữ số trong vòng tăng giảm thặng dư, tốn thời gian không qua năm giây.
Đã từng có vị thầy giáo về hưu đánh giá Hứa Điển, nói cậu là thiên tài khó gặp. Đương nhiên, chỉ là thiên tài giới hạn trong toán học thôi.
Trừ bỏ toán học ra, những môn khác bạn học Hứa đều thi không đạt tiêu chuẩn.
Hai người trở lại cuối hẻm Yên Đại vừa lúc 6 giờ rưỡi, Trương Vân Thu đang nấu cơm ở phòng bếp, cách cửa sổ nhìn ra bọn họ đứng ở cổng lớn, cao giọng nói:" Hứa Điển, kêu ông nội con lại đây ăn cơm luôn".
Hứa Điển xoay xe đạp quay lại đặt chân lên bàn đạp," Dạ".
" Chờ lát nữa gặp". Lâm Tuệ vai đeo cặp sách, nhìn về phía Hứa Điển vẫy tay.
Hứa Điển không đáp, cô xoay người đi. Ai ngờ chân còn chưa kịp dẫm lên bậc thang, đột nhiên cánh tay bị nắm lại từ phía sau.
Lâm Tuệ quay đầu lại:" Không phải là không thân sao? Lôi lôi kéo kéo làm gì!"
Hứa Điển lớn lên rất cao, thân hình gầy ốm, khuôn mặt anh tuấn, con ngươi màu hồ phách đang ngậm ý cười như có như không, đúng là một thiếu niên có bộ dáng tốt.
" Tức giận?" Cậu hỏi.
Lâm Tuệ hất tay ra," Không có".
Con gái nói không có, chính là có.
Hứa Điển cười nhẹ, ngón cái đem dây cặp sửa lại, kéo cặp từ phía sau đến trước ngực, lại kéo kéo móc khóa lấy ra một hũ sữa chua," Cho cậu".
Lâm Tuệ khó hiểu hỏi lại," Đột nhiên lương tâm trỗi dậy sao." Cô đưa tay đến, đầu ngón tay còn chưa có đụng đến sữa chua, lại rụt về.
Từ từ...
" Đây không phải là hũ Sĩ Tạ tớ đưa cho cậu giữa trưa hay sao?" Lâm Tuệ nói.
Hứa Điển:" Vậy cậu có muốn hay không?"
Lâm Tuệ tự hỏi vài giây, ngón tay bay nhanh đến lấy hũ sữa chua, thoáng nâng cằm lên," Nói sự thật đi, vì sao đột nhiên lại tốt bụng như vậy."
Hứa Điển cũng không phải người thích quanh co lòng vòng. Thấy cô hỏi, cậu liền đáp:" Thứ sáu sẽ kiểm tra".
Lâm Tuệ gật đầu, biết.
Hứa Điển lại nói tiếp:" Buổi sáng thầy Từ gọi tớ vào văn phòng." Thầy Từ là chủ nhiệm cảu khoa học tự nhiên lớp hai, cũng là giáo viên tiếng Anh của họ.
Lâm Tuệ lại gật gật đầu, sau đó?
" Nếu lần này tiếng Anh của tớ vẫn không đạt tiêu chuẩn, thầy Từ sẽ mời phụ huynh".
" Ách". Lâm Tuệ nghẹn lời.
Nhà họ Hứa giờ chỉ còn lại một người lớn, chính là ông Hứa.
Ông Hứa khi còn trẻ không đọc qua sách vở nên ngày thường rất ít để ý đến thành tích của Hứa Điển, vẫn luôn giữ vững tâm thái có thể lo cho cháu nội tốt nghiệp là được, chứ đừng nói là ông cháu hai người ngồi xuống trò chuyện về thi đại học.
Nhưng ông Hứa tính tình cũng rất khó khăn, một khi tức giận lên, ngay cả cháu ruột cũng không buông tha.
Lâm Tuệ đã từng nhìn qua bộ dáng lúc ông Hứa tức giận. Bây giờ nhớ lại, sống lưng vẫn còn có cảm giác lạnh lẽo.
" Vậy bây giờ cậu phải làm sao?" Lâm Tuệ theo bản năng lo lắng thay cho Hứa Điển.
Hứa Điển im lặng sau một lúc lâu, nói:" Cậu giúp tớ học bổ túc".
Ai nha~ thì ra là thế~
Lâm Tuệ cười đến đôi mắt cong thành hình trăng non, không khỏi có chút khoe khoang:" Nhưng mà, không phải chúng ta không thân hay sao?"
Hứa Điển:" Cậu không phải không tức giận sao?"
Lâm Tuệ:"..."
Cô chính là ăn no cố gắng chống lại cảm giác đồng tình với Hứa Điển đang lan tràn, còn tưởng rằng cậu ta sẽ chịu thua nói được hai câu dễ nghe, kết quả không bị tức chết là tốt rồi.
Lâm Tuệ đem sữa chua trả lại, hơi hơi mỉm cười:" Ngài vẫn là tự cầu nhiều phúc đi". Dứt lời liền nhanh chóng bước đi.
Hứa Điển:" Này!"
Lâm Tuệ có chút không kiên nhẫn, dậm dậm chân," Lại còn như thế nào nữa?"
Sắc trời tối dần, ngọn đèn dầu trong nhà cũng rã rời.
Hứa Điển trùng hợp đứng ở chỗ tối, cúi đầu không nói một lời. Lâm Tuệ nhìn thấy rõ