Vừa lúc vào đúng thứ hai, Học Ủy và nhóm giúp đỡ cùng đi đến văn phòng, ôm bài thi các môn về trong lớp trả bài, bóng người qua lại trên hành lang vô cùng náo nhiệt.
Lâm Tuệ còn chưa đi tới phòng học, đứng trên cầu thang ngẩng đầu lên lầu nói thầm:" Thật nhanh".
Hứa Điển vẫn đi ở đằng trước cô như ngày thường, nghe thấy cô mở miệng, xoay ra sau liếc mắt một cái.
Ngay lúc cậu đang quay đầu lại thì gặp được thầy Từ đang muốn xuống lầu.
" Hứa Điển." Thầy Từ mặt mày hớn hở đi tới, lại giơ tay lên đặt trên đầu vai Hứa Điển," Đi, thầy có vài lời muốn nói với em."
Hứa Điển thuận theo mà xoay người, cùng đối diện với tầm mắt Lâm Tuệ đi tới từ phía sau.
Lâm tuệ ngừng bước chân, biểu tình không thể nghi ngờ chính là đang nói: Chẳng lẽ cậu thi rớt?
Hứa Điển rũ mắt, khe khẽ lắc lắc đầu, nhẹ đến mức không nhìn ra.
Lâm Tuệ không hiểu được ý của cậu, là không biết, hay là không có rớt?
Nhưng cô cũng không có cơ hội để hỏi, thầy Từ đã mang theo Hứa Điển xuống dưới lầu, lúc đi ngang qua bên người cô còn cười nói:" Bạn học Lâm, em có thể duy trì trình độ thi như lần này, sắp tới chắc chắn sẽ tiến vào lớp một".
Những lời này cũng như nói cho Lâm Tuệ một tin tức: Mình thi thật là không tệ nha.
Sự thật chứng minh, chính xác là như thế.
Lâm Tuệ tiến vào phòng học, trên bàn học đã để đầy bài thi các môn. Cô nhìn sơ qua mấy bài, tiếng Anh cùng ngữ văn vẫn phát huy như bình thường, tổ hộp văn cao hơn trước mười mấy điểm, còn toán học________
136 điểm
Dựa vào!
Về sau muốn bái thần nhiều hơn.
Chuông vào lớp vừa vang lên, giáo viên dạy toán ôm sách giáo khoa đi vào lớp. Cô làm lơ mấy tiếng ríu rít, lập tức đứng ở trên bục giảng, cười lạnh một tiếng:" Đã chơi đùa xong chưa?"
Một câu vừa ra, toàn lớp không một tiếng động.
" Thi thành ra hư vậy mà còn không biết xấu hổ mà đi nói chuyện!" Thượng Đế liên tục phát động công kích," Ngày thường các bạn có thể thi ra được hàng ba chữ số, thế mà lần thi này điểm chỉ có hai chữ số. Có mấy bạn điểm có thể đạt được tiêu chuẩn, lần này đều rớt hết ra ngoài. Các em tự hỏi chính mình, có mất mặt hay không?"
Vừa nói xong, toàn cả lớp, hơn một nữa người cúi đầu. Lão Cẩu phía sau không trực tiếp nhịn xuống, thống khổ ngao lên một tiếng
Nhanh chóng sau đó, Lâm Tuệ liền cảm giác được có người chọc chọc cô từ phía sau lưng.
" Chị Tuệ, bao nhiêu điểm?" Lão Cẩu hậm hực hỏi. Cậu ta chỉ có toán học là có thể so hơn được với Lâm Tuệ, các môn khác không thể nghi ngờ là luôn luôn bị nghiền áp, chỉ có trên thành tích toán học cậu mới tìm lại được một chút tôn nghiêm.
Lâm Tuệ không đáp, đem bài thi nhích ra phía sau.
Quả nhiên, phản ứng của lão Cẩu như trong dự kiến của cô, giữa đường la to:" Dựa vào!"
Lâm Tuệ, 136 điểm? Này là gian lận đi!
Ánh mắt của mọi người trong lớp đều bị lão Cẩu hấp dẫn lại, bao gồm cả Thượng Đế.
Thượng Đế ném một ánh mắt quét ngang đến, lạnh lùng nói:" Có bạn học sợ là nghĩ hè ở nhà lên mạng chơi game đem đầu óc đánh đến thành đậu hủ, trước kia mỗi lần thi toán đều là 120 điểm tiến tới, chỉ càng cao hơn chứ không giảm đi. Lần thi này tăng hay giảm, chính mình trong lòng tự hiểu rõ đi".
Lão Cẩu sống sót mà nuốt nước miếng, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào cô.
" Còn có! Cô đã nói đến bao nhiêu lần rồi! Mặc dù câu cuối cùng các em không làm, đem công thức viết lên. Giáo viên chấm thi sẽ xem các em đáng thương, đại phát từ bi mà tặng cho các em được một điểm," Một điểm, các em có biết đặt vào lúc thi đại học có thể cao hơn biết bao nhiêu khong?"
Mọi người đều im lặng.
Có mấy người lá gan lớn, hạ giọng oán trách:" Còn chưa phải là học sinh cao tam, sửa nghiêm túc như vậy làm gì".
" Đúng vậy".
Nếu đổi lại là mấy môn khác, Lâm Tuệ có khả năng cũng sẽ lén nói thầm vài câu. Cô trời sinh nói nhiều, cũng không khống chế được cái mồm cuả mình, nếu không phải xem như cô cũng là học sinh nằm trong top đầu của lớp, thì không biết đã sớm bị xách cổ ra ngoài hành lang mà chơi với chim sáo từ lúc nào rồi.
Nhưng ở trong tiết toán học, Lâm Tuệ am hiểu sâu sắc đạo lí im lặng là vàng.
Sau khi giảng lại bài thi xong, dựa theo thường lệ Thượng Đế sẽ viết trên bảng đen số người có thành tích cao.
Một trăm điểm trở lên có hai mươi người, trong đó có một người điểm trên 120, là điểm cao nhất của cả lớp.
Nhìn đến điểm cao nhất, cả lớp ồ lên:
" Cái đồ biến thái nào thi đến 136 điểm!"
" Ta đoán là lão Cẩu"
Thượng Đế cầm phiếu điểm lên, nói:" Là Lâm Tuệ".
Khoa văn lớp hai tổng công có hơn 60 người, toàn bộ vẻ dấu chấm hỏi lên mặt: Lâm Tuệ ở lớp hai có tiếng học tra toán, cô có thể thi toán đứng thứ nhất?
Có mấy người không kìm nén được, nhỏ mọn thầm thì:" Là tính sai điểm? Hay là gian lận?"
Không có khả năng là tinh sai điểm. Sau khi lấy được bài thi, Lâm Tuệ trước tiên kiểm tra lại đề, không có tính sai. Còn nói cô gian lận...
Cây ngay không sợ chết đứng, Lâm Tuệ ngẩng cao đầu lên ngồi thẳng eo, tùy ý mấy người khác quay đầu dò xét.
" Tâm tư các em không thể phóng khoáng chính trực một chút hay sao!" Thượng Đế lại nói:"Hứa Điển cách vách học tra tiếng Anh không phải rõ như ban ngày sao, lần thi tiếng Anh này thành tích của người ta gần một trăm điểm, các em dám đi qua chỉ vào người ta nói người ta gian lận không?"
Nhắc tới Hứa Điển, các nữ sinh liền nũng nịu mà đáp:" Không dám~"
Lâm Tuệ:"..."
Nữ nhân tội gì khó xử nữ nhân.
Tuy rằng rất khó chịu vì bị nhắm tới, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng thở ra.
Nghe cách nói của Thượng Đế, lần thi tiếng Anh này của Hứa Điển khẳng định là đã đạt tiêu chuẩn.
Sau một lúc im ắng, lại có nữ sinh nói:" Nếu giáo thảo ở lớp chúng ta thì tốt rồi. Tớ giúp cậu ấy học tiếng Anh, cậu ấy thì dạy tớ học toán."
Thượng Đế vừa nghe xong, tức đến phát cười," Hứa Điển nếu thật là học lớp chúng ta, cô khẳng định là Bao Bao tỷ sẽ đem em ấy đến ngồi bên người Lâm Tuệ, cường cường bổ sung cho nhau".
Trong lớp học lại lâm vào yên tĩnh tịch mịch.
Giây tiếp theo, hơn 60 đôi mắt đồng thời nhìn về phía cái bàn từ thứ hai đếm lên.
Khóe miệng của Lâm Tuệ không tự giác mà run rẩy.
Thật đúng là, nằm không mà cũng trúng đạn.
Vất vả lạc trôi qua tiết toán học, Lâm Tuệ mới vừa ghé vào trên bàn lim dim ngủ, tiếng chuông vào học lại vang lên. Diệp Tinh Tinh đẩy đẩy cô tỉnh dậy, nói:" Tiết sau là tiết tiếng Anh, nên đổi sách giáo khoa".
Mới vừa tỉnh lại từ trong mơ, Lâm Tuệ có chút hoảng hốt. Cô xốc sách giáo khoa toán trên bàn lên nhìn qua một cái, lại khép lại.
... Hình như, có chỗ nào đó không đúng.
Lần thứ hai xốc sách toán lên, đàu óc Lâm Tuệ thanh tỉnh trong tức khắc.
Tên trên bìa sách là: Hứa Điển.
Lúc học bổ túc, Lâm Tuệ cầu Hứa Điển viết lại trọng điểm, nhưng lại ghét bỏ chữ của Hứa Điển quá xấu, không cho cậu chạm vào sách giáo khoa của mình, cuối cùng chỉ có thể dùng của Hứa Điển.
Từ từ, chẳng lẽ cô đã quên đem sách giáo khoa trả cho Hứa Điển?
Lâm Tuệ lập tức duỗi tay vào cặp sách, lôi kéo mở khóa kéo, một quyển toán học khác nằm thẳng trước mắt.
OK, fine.
Như vậy vấn đề là....
Lâm Tuệ đem nữa người quay xuống, hỏi:" Lão Cẩu, cậu có biết lớp bên cạnh tiết sau học môn nào không?"
Không chờ lão Cẩu trả lời, đáp án đã tự xuất hiện ở trên hành lang___ Một người đàn ông vóc dáng thấp bé đeo kính đen chậm rãi đi ngang qua. Bởi vì