Mấy ngày sau đó, vết thương của Thanh Sanh cũng đã dần khỏi. Nàng chọn một ngày lành, tắm rửa thật sạch sẽ, đổi lại y phục, sau đó lấy ra hộp gỗ nặng trịch, nghiêm túc ngồi trên giường. Mở hộp ra, hương thuốc truyền tới mùi ngai ngái đặc trưng của đông y, bên trong hộp là một viên đan đen nhánh.
"There's never a right time to say goodbye, but I gotta make the first try",
"Tạm biệt ta của những ngày mềm yếu, từ nay về sau không còn gặp nhau nữa rồi."
Thanh Sanh thì thầm hai câu, trên dung nhan loáng thoáng vẻ đắc ý, một hơi nuốt xuống viên thuốc, sau đó nhắm mắt tĩnh tọa ngưng khí. Viên thuốc trong bụng dần dần nóng lên, tỏa ra một cỗ nhiệt lan tràn tới tứ chi, giống như có một cỗ hỏa lưu nóng ấm từ trong thoát ra. Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng sự lưu chuyển chậm rãi, bản thân không khỏi vui mừng, bắt đầu luyện công theo đứng như đã từng được đọc trong sách, từng chút hút hết khí lực.
Dưới đan điền hấp thụ toàn bộ, dần dần truyền tới cảm giác nóng bức mà tê liệt, không lâu sau liền chuyển thành cảm giác đau đớn khó chịu. Chất lỏng như dòng điện truyền khắp thân thể nàng, càng ngày càng trở nên nóng rực không ổn định. Mặc kệ nàng định thần luyện công, khí lưu trong cơ thể ngày càng loạn, sôi trào mãnh liệt tới mức nàng mất tự chủ không thể khống chế. Bạo liệt một trận, đột nhiên nàng cảm giác tựa như bị một đạo thiên lôi giáng thẳng, kinh mạch và huyệt vị cùng lúc tê liệt.
"A...", Thanh Sanh kêu tó, cả người vì thoát hết khí lực mà mềm nhũn, dường như còn có thể nghe được tiếng xương cốt kêu răng rắc. Loại đau đớn từ trong đánh ra như thế này nàng chưa từng trải qua. Đau đớn tột cùng lan tràn khắp tứ chi, nàng thở hổn hể, mỗi một tấc trong cơ thể đều đau tới không thể cử động. Thanh Sanh gục xuống, thần trí mơ hồ, hai mắt đỏ bừng, chân khí trong cơ thể đã loạn đến không cách nào gỡ được, rốt cuộc là vì đau mà ngất đi.
Cho đến khi nàng từ từ tỉnh lại, nhìn thấy Trữ Tử Mộc đang đứng trước giường, nét mặt trang nghiêm như muốn lập tức trảm người. Đứng bên giường còn có Ngô Chân Tử cùng Trương Chấn Hổ, đang yên tĩnh độ chân khí vào người nàng, giúp nàng giảm bớt đau đớn. Nàng thử động đậy nhưng lại phát hiện toàn thân đều xụi lơ, đan điền như một vũng nước, hoàn toàn trống rỗng,
"Đã xảy ra chuyện gì? Nội lực của ta đâu rồi?", Thanh Sanh mở miệng, giọng điệu suy yếu.
"Tiểu tử, ngươi còn dám hỏi nội lực. Nếu ta cùng Ngô đạo trưởng tới chậm một bước, sợ là ngươi đã thành phế nhân rồi", Trương Chấn Hổ thở dài lên tiếng.
"Không thể nào, Chân Nguyên đan tuy là có độc tính, nhưng trên giang hồ chưa từng có người nào vì luyện đan mà đứt đoạn hết kinh mạch. Kỳ quái...", Ngô Chân Tử vuốt cằm tự hỏi, không thể giải thích được.
"Vậy ta thì sao?", Thanh Sanh vội hỏi.
"Lúc ấy ta cùng Ngô đạo trưởng cùng nhau hợp lực mới giữ lại mấy huyệt đạo quan trọng trong người ngươi. May sao kinh mạch vẫn chưa ngừng, chỉ là sau này muốn tập võ cũng là khó khăn."
"Đa tạ hai vị rat ay cứu giúp", Thanh Sanh không giấu được vẻ thất vọng trên gương mặt, nhưng cũng chỉ cố gắng thản nhiên hướng hai người kia mỉm cười cảm tạ. Một hồi sau, Trương Chấn Hổ cùng Ngô Chân Tử thấy nàng không còn gì đáng ngại mới đứng dậy cáo từ.
Đợi đến khi mọi người đi hết, Trữ Tử Mộc vẫn đứng lặng trước giường, sắc mặt âm trầm đến mức lạnh lẽo. Nàng ung dung bước tới, giơ cao tay phải. Thanh Sanh nghĩ, tốt lắm, rốt cuộc cũng có một ngày đến cái tát cũng không tránh nổi, nàng chỉ đành nheo mắt thản nhiên nhìn Trữ Tử Mộc. Tay Trữ Tử Mộc vẫn giơ trên không trung, con ngươi muốn tóe lửa, che lại đáy mắt toàn là bi thương chua xót, xem ra đã vô cùng lo lắng. Thấy vậy, Thanh Sanh nhắm mắt lại, thản nhiên không nói lời nào.
"Tại sao không phản kháng? Tại sao tự mình chuẩn bị tới như thế?", Trữ Tử Mộc nghiến răng trầm giọng hỏi, nếu nàng tới muộn nửa bước, người kia chắc chắn đã thành phế nhân rồi, cớ nào bây giờ còn có thể bình thản thế kia.
"Ta, từ giờ không còn khả năng bảo vệ người bên cạnh, ngay cả bản thân không thể tự bảo vệ. Kháng cự thế nào?", Thanh Sanh nhàn nhạt trả lời.
Trữ Tử Mộc nghe như thế, hồi lâu cũng không mở miệng, chỉ là gắt gao nhìn nàng, hồi lâu sau liền xoay người đi ra ngoài.
Sáng sớm ngày thứ hai, Thanh Sanh không thấy buồn ngủ chút nào, cho nên nàng miễn cưỡng xuống giường lấy Phượng Ngâm kiếm ra tập luyện. Tùy ý múa vài vòng, Phượng Ngâm kiếm nặng trịu tuột khỏi tay rơi trên đất, ngay cả sức lực cầm kiếm nàng cũng không còn lại bao nhiêu. Thanh Sanh chép miệng, chậm rãi mặc y phục hoàn chỉnh, rời phòng đi ra ngoài.
Bên ngoài trạm dịch, nơi núi non sơn dã lúc sáng sớm đẹp như tiên cảnh, sương phủ mờ ảo, gió nhẹ trong lành cũng làm dịu đi tâm tình nặng nề cùng suy nghĩ ngổn ngang trong nàng. Nàng lấy ra mấy túi vải, xúc cát đổ vào trong, sau đó đeo trên cổ chân cùng cổ tay.
"Nghe nói đêm qua ngươi thiếu chút nữa là thành phế nhân?", Nhất Tâm từ xa đi tới đứng phía sau Thanh Sanh, một thân y phục màu chàm, giày da màu đen, hai tay vòng lại khoanh trước ngực lạnh mặt hỏi nàng.
"Về nói với sư phụ ngươi, thuốc luyện ra để giúp người trong giang hồ, mà bây