Dù sao công bố thân thế này, đối với nàng mà nói, đó là tự đẩy mình về phía đối lập với Triệu Húc.
...
"Nghe ngóng được một ít." Hữu hộ pháp kéo nàng ra khỏi hồi ức.
Vân Trân ngẩng đầu nhìn gã.
"Lần này dẫn dắt người Nhung tấn công Vân Hán Quốc là Thất hoàng tử người Nhung." Hữu hộ pháp nói, "Nhưng tin tức về vị Thất hoàng tử này lại vô cùng ít.
Hắn giống như từ dưới đất chui ra, không ai biết lai lịch của hắn, cho dù ta lẻn vào chỗ đại tướng người Nhung cũng không dám thính được.
Không chỉ thân thế, còn cả diện mạo.
Nghe nói mỗi lần xuất hiện trước mặt người khác, hắn đều sẽ mang mặt nạ ác quỷ."
"Thần bí như vậy?" Vân Trân nhíu mày.
"Không sai." Hữu hộ pháp gật đầu, "Giấu đầu lòi đuôi, không lẽ là sợ bị người ta nhận ra."
"Có khả năng này."
Hữu hộ pháp chỉ thuận miệng nói, không ngờ lại được Vân Trân gật đầu tán động.
Gã hơi sửng sốt, thử hỏi: "Chẳng lẽ trước đây hắn từng ở Vân Hán Quốc?"
Lần này Vân Trân không trả lời, chỉ nhíu mày trầm tư.
"Bắt buộc phải nghĩ cách biết thêm thông tin về đối phương mới được." Nàng nói.
...
Nàng chỉ nói như vậy, không ngờ cơ hội lại tới qua nhanh.
Ngay hôm sau trở về từ chỗ của Bát gia, Miến Đà Loa và Vân Trân gặp được Bát gia.
Lần này, không phải bọn họ đi tìm, mà là Bát gia tới gặp bọn họ.
Ông ta tới vì muốn Miến Đà Loa hỗ trợ cứu một người.
Về thân phận của người nọ, Bát gia không nói.
Nhưng nghe Bát gia trần thuật, Vân Trân phỏng đoán thân phận của người kia không hề bình thường.
"Ngươi nói cứu là ta sẽ cứu sao?" Miến Đà Lo vẫn còn nhớ bọn họ dùng cái cớ gì tới đây, "Ngươi tưởng bọn ta là ai hả? Là người ngươi gọi là tới, đuổi là đi? Tiểu tử ngươi trước đây hãm hại đồ đệ của ta, hại nó gãy ba ngón tay, chân cũng bị thương, đến nay không thể đi lại, hiện giờ ngay cả Hỏa Diễm thành cũng không về được.
Ngươi nói xem, thù này nên tính thế nào đây?"
"Chỉ cần ngươi cứu