Vân Trân nhìn Miến Đà Loa.
Miến Đà Loa gật đầu: "Ngươi đi đi." Nói xong, ông liền muốn đẩy Vân Trân tới xem bệnh cho Thất hoàng tử người Nhung.
"Nè, từ từ!" Bát gia đột nhiên lên tiếng ngăn cản Vân Trân.
Vân Trân quay đầu nhìn ông ta, nghe ông ta nói, "Ngươi, không thể đi.
Miến Đà Loa đi."
"Nè, ta nói tiểu tử nhà ngươi, có ý gì hả? Mời sư đồ bọn ta tới giải độc cho người của ngươi, hiện tại chúng ta tới rồi, các ngươi lại ra sức khước từ, không cho đồ đệ của ta bắt mạch, đây là đạo lý gì? Các ngươi còn muốn giải độc cho tên này không?"
"Nàng không được."
Vân Trân và Miến Đà Loa nói lý do mình tới là muốn tìm Bát gia tính sổ, bởi vì Bát gia giá họa khiến Vân Trân thành bia ngắm, sau đó bị bắt tới tướng quân phủ, chịu tra tấn thành như vậy.
Bây giờ, trên người nàng còn mang tội danh "thông đồng với địch", ngay cả Hỏa Diễm thành cũng không về được.
Bọn họ dùng lý do như vậy tới tìm Bát gia tính sổ không phải không có đạo lý.
Vân Trân chủ động "chạy ra khỏi" Hỏa Diễm thành, cho dù sau này muốn trở về, cũng sẽ lập tức bị bắt lại.
Hiển nhiên, đó là trong mắt người ngoài, nàng đã cùng đường, nên mới phải theo sư phụ Miến Đà Loa gia nhập vào đám người Bát gia.
"Ngươi..." Miến Đà Loa muốn vén tay áo lên.
"Nhị sư phụ." Vân Trân giơ tay ngăn cản, lắc đầu, "Thôi.
Nếu Bát gia đã không tin con, con không đi là được.
Con ở ngoài chờ ngài."
Hết câu, không chờ Miến Đà Loa nói gì thêm, nàng cho xe lăn ra ngoài.
"Hừ!" Thấy Vân Trân đi rồi, Miến Đà Loa bất mãn hừ hừ với Bát gia.
Bát gia không hề tức giận, chỉ duỗi tay: "Miến Đà Loa, mời."
Ngay thời điểm tay Miến Đà Loa bắt mạch cho Thất hoàng tử người Nhung, Bát gia lại dùng lời trong lời ngoài ám chỉ, nếu ông dám cả gan giở trò, vậy